“Sẽ không, Tống gia đã áp xuống rồi.”
Áp xuống rồi?
Lâm Kiều theo bản năng cảm thấy với tính cách đó của Kha Kiến Thông, rõ ràng là được trong nhà dung túng đã lâu, nhà cậu ta thật sự sẽ chịu cúi đầu sao?
Cô cũng không hỏi thêm, vừa rồi là muốn dời đi lực chú ý của anh, hiện tại đương nhiên không thể nói như vậy, làm anh phiền não, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Tới Hoắc gia, lúc sắp xuống xe, Hoắc Ngập bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu, “Cuối tuần này chị có đi làm thêm không?”
Lâm Kiều lắc đầu, “Không có, tuần này không cần đi.”
“Được, nếu có bài nào không hiểu có thể tới hỏi tôi.”
Lâm Kiều lên tiếng đồng ý, thật ra là cô thấy ngại khi đi tìm anh hỏi bài tập, bởi vì khi đi một chuyến quay về, còn phải báo cáo với Triệu Bích Quận về tình huống của anh ở trong trường.
Tuy rằng Hoắc Ngập cũng biết, nhưng cô vẫn cảm thấy mình như là gián điệp vậy.
Nhưng mà có mấy bài, thật sự chính cô cũng không làm ra được…
Lâm Kiều dậy rất sớm, ngồi trước bàn nghĩ ngợi thật lâu, nhìn lại vẫn không hiểu gì.
Lâm Kiều nghĩ đến nỗi đau đầu, chỉ có thể cầm sách đi tìm Hoắc Ngập.
Tới cửa phòng của anh, giơ tay nhẹ nhàng gõ, cửa chỉ đang khép hờ, bên trong không có âm thanh gì.
Lâm Kiều đang muốn nghé vào bên trong, lại nhận ra như vậy là không tốt, thu mắt về, nhẹ giọng gọi một câu, “Hoắc Ngập?”
“Vào đi.” Hoắc Ngập dường như mới nghe thấy, âm thanh truyền đến từ xa.
Lâm Kiều đẩy cửa đi vào, phát hiện anh đang ngồi trên sô pha ngoài ban công, trên bàn đặt một cốc nước, còn có notebook, bên cạnh là sách cùng giấy trắng.
Lâm Kiều đi tới, đột nhiên thấy có chút gượng gạo.
Hoắc Ngập ngẩng đầu nhìn, cười hỏi, “Có bài không hiểu?”
“Ừ, hiện tại cậu đang bận sao, nếu không muộn chút nữa tôi quay lại hỏi cậu?”
“Không cần, cũng không có việc gì quan trọng, chị ngồi đi.” Hoắc Ngập lấy sách bài tập trong tay cô, đứng dậy ngồi vào ghế gỗ bên cạnh, nhường sô pha mềm cho cô.
Lâm Kiều ngồi trên sô pha, tầm nhìn ở ban công rất trống trải, ánh mặt trời chiếu tới rất thoải mái, sẽ không quá nóng, gió ấm áp hơi thổi tới, thoải mái làm người ta muốn ngủ.
Sao anh lại tìm một nơi thoải mái như vậy để học tập, không sợ mình sẽ ngủ luôn sao?
Lâm Kiều nghĩ rồi nhìn sang Hoắc Ngập, anh đang xem mấy câu hỏi cô viết lúc trước, cô vô cớ bắt đầu thấy khẩn trương.
Quả nhiên một lát sau, Hoắc Ngập liền chỉ ra vài chỗ không đúng, nhưng anh cũng không mất kiên nhẫn, bắt đầu giảng giải cho cô.
Lâm Kiều nghe anh giảng vài chỗ, đã hiểu biết ý của đề, cũng ngại với việc tiếp tục quấy rầy thời gian của anh, dù sao cũng khó có khi tới thứ bảy.
Cô cầm lấy sách bài tập, “Vậy tôi quay về tiếp tục làm bài.”
“Muốn chơi trò chơi một lát hay không?”
Lâm Kiều hơi dừng.
Hoắc Ngập đã duỗi tay cầm lấy notebook ở bên cạnh, “Chơi trò chơi để thả lỏng một chút, nếu không chị sẽ rất mệt.”
Lâm Kiều nhìn máy tính, tương đối mới lạ với mấy trò chơi trong đó, “Chỉ là tôi không biết chơi.”
“Không sao hết, tôi dạy chị.” Trong máy tính của Hoắc Ngập không có trò chơi, anh tùy tiện tải mấy trò.
Theo tiếng âm nhạc vang lên, nhân vật trong trò chơi nhảy ra.
Lâm Kiều nhìn giao diện hoa hòe loè loẹt, có chút mới lạ.
Hoắc Ngập thấy cô nhìn chằm chằm, nhịn không được cười lên một tiếng, “Chị là bên trái, tôi là bên phải, chúng ta xem ai ra khỏi mê cung trước.”
Hoắc Ngập trước tiên làm mẫu cho cô, tìm một con đường, còn đào ra kim cương nho nhỏ, giao diện hiện lên một cara.
Nhân vật trong trò chơi đắc ý dào dạt, Lâm Kiều nhìn ngây ngốc.
Trên bàn truyền đến tiếng rung, điện thoại Hoắc Ngập đặt ở bên cạnh vang lên, cô theo bản năng nhìn sang, bên trên hiện tên Lý Thiệp.
“Chị chơi trước đi, tôi đi nghe điện thoại.” Hoắc Ngập duỗi tay lấy điện thoại, đứng dậy đi ra ngoài.
Lâm Kiều gật đầu, dựa theo thao tác của Hoắc Ngập, chỉ huy nhân vật đào đường, đào được một hộp bách bảo, sau khi nhân vật mở ra, bên trong truyền đến âm thanh nhắc nhở, “Rương báu vật của bạn đã bị người khác nhanh chân lấy trước.”
Sao anh có một lúc đã đào được, còn mình lại đào không được?
Cô đang chuẩn bị tiếp tục, phía sau liền truyền đến động tĩnh rất nhỏ.
Lâm Kiều quay đầu nhìn lại, là Bánh Trôi Nhỏ, đang ở trên bàn của Hoắc Ngập cắn đồ, mông nhỏ vặn vẹo quay cuồng.
Lâm Kiều nhịn không được cong mắt, vươn tay xoa nó, “Hóa ra em ở trong phòng à, chị đi vào cũng không thấy em, có phải lại ngủ ở chỗ nào hay không?”
Bánh Trôi Nhỏ không rảnh phản ứng tới cô, vẫn đang vui vẻ cắn bút của Hoắc Ngập, bên trên đã có dấu răng nhỏ.
Lâm Kiều nhìn thoáng qua bên trên, thấy ngăn bàn nửa mở, cô bế nó lên, duỗi tay lấy bút, đứng dậy bỏ vào trong ngăn bàn.
Ngăn bàn của Hoắc Ngập rất sạch sẽ, đồ vật bên trong để rất ngăn nắp, giấy bút sách vừa nhìn đã thấy ngay, trong đó còn có một ổ khóa.
Cô cũng không nhìn nhiều, vươn tay đóng ngăn lại, liền ôm Bánh Trôi Nhỏ đang rất ngoan, quay về ngồi trên sô pha.
Cô không tin nên thao tác lại nhân vật, máy tính vừa lúc lại nhận được tin nhắn, cô cứ vậy mà ấn vào, giao diện tin nhắn tự động hiện ra.
Trên chỗ trống của giao diện trò chuyện, hiện ra một tin nhắn, tên ghi chú chính là Tô Nhạn, ‘A Ngập, hôm nay có muốn đến nhà tôi chơi không? Lần trước bà gặp cậu, vẫn nhắc mãi về cậu.’
Lâm Kiều cũng không động vào máy tính nữa, chờ Hoắc Ngập nói chuyện điện thoại xong quay về, cô quay đầu nhìn lại, “Cậu có tin nhắn gửi tới, vừa rồi khi tôi chơi trò chơi không cẩn thận nhấn mở.”
“Ừ.” Hoắc Ngập không để ý, tùy tiện buông điện thoại, cúi người xuống, trả lời tin nhắn.
Anh bỗng nhiên tới gần, đôi tay ở bên cạnh người cô, tuy rằng cách một khoảng cách nhỏ, nhưng cứ giống như đang ngồi ở trong lòng ngực anh vậy, thậm chí có thể cảm giác được quần áo của anh lướt qua đỉnh đầu cô, mùi hương tươi mát sạch sẽ đánh úp lại.
Cô có chút khẩn trương, tiến lùi đều không được.
Hoắc Ngập giống như không phát hiện, tay thon dài ở trên bàn phím gõ ra một hàng chữ.
‘Gần đây có chuyện không đi được, tôi mua chút đồ nhờ cậu đưa cho bà, cậu nhớ nhận.’
Hoắc Ngập đánh chữ xong, cúi đầu nhìn về phía cô gái nhỏ đang ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng ngực ôm Bánh Trôi Nhỏ, khóe môi hơi cong lên.
Lâm Kiều nhìn anh gõ chữ xong, ngừng thở chờ anh đứng dậy, chỉ là hồi lâu đều không thấy anh có động tĩnh gì.
Cô có chút khó hiểu, hơi ngẩng đầu nhìn lên, lại đối diện với tầm mắt anh đang nhìn xuống.
Anh cười, “Làm sao vậy?”
Cô cuống quít thu mắt về, ôm Bánh Trôi Nhỏ đang ghé vào trên đùi, “… Không có gì.”
Nhưng khi phản ứng lại, mới nghĩ đến anh vừa rồi rõ ràng là đang nhìn cô, sao còn hỏi cô làm sao vậy?