– ——–
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Lộ Vô Khả đi lấy quần áo vào phòng tắm tắm rửa, lúc tắm xong đi ra còn nghe thấy tiếng pháo hoa, mà nhà cô lại hiu quạnh đến cả phòng khách cũng không bật đèn.
Lộ Vô Khả cũng không bật đèn lên, dẫm lên dép trong nhà về phòng mình.
Cô gội đầu, vắt cái khăn lông khô trên vai, đuôi tóc ướt nhỏ nước tí tách.
Lộ Vô Khả về phòng không bật đèn ngay, đứng trước cửa phòng dừng một lúc, đôi mắt nhìn góc nào đó trong phòng.
Do dự mấy lần cô mới đi qua bên kia.
Chỗ góc tường có một thùng giấy to, đã bị dán băng kín.
Lộ Vô Khả đi qua, ngồi xổm xuống trước thùng giấy.
Đây đều là đồ thời cao trung, bà nội không muốn bỏ nói cô giữ lại, nói giữ lại về sau làm kỷ niệm.
Đều là một ít sách bài tập, còn có cuốn vở cô vẽ loạn lên đó, thậm chí vở nháp cũng không bỏ qua.
Lộ Vô Khả ngồi xổm trước thùng giấy trong chốc lát mới duỗi tay xé băng keo trên thùng giấy, băng keo đã dán mấy năm, lúc xé phát ra tiếng chói tai.
Cô mở thùng giấy ra, từ trong đống sách bài tập với mấy thứ khác lấy ra một khung ảnh.
Màn đêm ngoài ban công chầm chậm ùa vào, trên ảnh chụp không rõ là mặt của ai.
Nhưng Lộ Vô Khả nhắm hai mắt cũng biết bức ảnh kia trông như thế nào.
Đó là một bức ảnh khi còn nhỏ bà nội và mẹ mang cô đi công viên chụp.
Lúc ấy hẳn đang là mùa xuân, năm bốn tuổi cô được bà nội ôm trên tay, mẹ đứng bên cạnh bà nội, ba người đều cười.
Vốn dĩ bức ảnh này vẫn luôn đặt trong phòng cô, thẳng đến năm đó Chung Ánh Thục qua đời, về sau bị cất đi.
Nếu không phải đêm nay là bà nội nhắc tới mẹ, có thể cả đời này Lộ Vô Khả cũng sẽ không lấy bức ảnh này ra lại.
Chung Ánh Thục lớn lên xinh đẹp, mặt mày dịu dàng lại không mất phần diễm lệ, Lộ Vô Khả giống bà năm sáu phần.
Nhưng giờ phút này khuôn mặt nhỏ thanh thuần hơn mẹ của mình lại lạnh như băng, cả người ẩn ẩn tỏa ra khí áp thấp.
Cách một bức tường, bà nội phòng bên cạnh đột nhiên ho khan.
Lộ Vô Khả định thần lại, bỏ bức ảnh lên tủ đầu giường, đứng dậy đi vào phòng bà nội.
Buổi tối bà nội ăn không nhiều, lại đột nhiên nôn ọe không ngừng, nhưng trong bụng không có gì nên không nôn ra được gì.
Lúc Lộ Vô Khả đưa bà nội về nhà bác sĩ có để lại cho cô số điện thoại, cô gọi điện thoại cho bác sĩ, bàn bạc với bác sĩ ngày mai đưa bà nội đi bệnh viện nằm viện.
Hai ngày này bà nội la hét phải về nhà, người già nghĩ muốn ở nhà đoàn viên ngày giao thừa, không nghĩ ở bệnh viện lạnh lẽo như băng.
Ngay từ đầu Lộ Vô Khả không đồng ý, bởi vì đã cùng bác sĩ bàn bạc mấy ngày nữa làm phẫu thuật, phẫu thuật xong sau này mỗi ngày còn phải trị liệu bằng hoá chất, nhưng bà nội không chịu, nói sao cũng phải về nhà.
Theo tình hình này ngày mai Lộ Vô Khả phải đưa bà về bệnh viện.
Bà nội ngủ lại lần nữa đã là một tiếng sau, Lộ Vô Khả chờ bà ngủ mới từ phòng bà về phòng mình.
Rạng sáng 12 giờ, cô nằm trên giường không hề buồn ngủ.
Gần đây Lộ Vô Khả rất ít khi mất ngủ, có điều chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, bây giờ chợt mất ngủ đột nhiên cô có chút không quen.
Cô trợn tròn mắt nhìn trần nhà, nghĩ đến lời bà nội nói đêm nay.
Từ chuyện trao đổi sinh viên đến chuyện bà nội bảo cô cầm số tiền đó đi chữa chân, tiếp tục học múa, cuối cùng ngừng ở bốn chữ kia.
Lấy ơn báo oán.
Nhưng cái này khó làm sao.
Lộ Vô Khả nhìn chằm chằm trần nhà như vậy hồi lâu.
Không biết qua bao lâu, điện thoại trên giường sáng lên.
Lộ Vô Khả nghiêng đầu nhìn, là Thẩm Ngật Tây gọi tới, cô duỗi tay lấy ấn nghe, điện thoại đặt bên tai.
Điện thoại mới vừa thông đã nghe tiếng Thẩm Ngật Tây hừ cười: “Còn tưởng cả đêm em không gọi cho anh là đang giận.”
Lộ Vô Khả trở mình: “Đâu có, cơ thể bà nội không khỏe.”
Thẩm Ngật Tây hỏi: “Không có chuyện gì chứ?”
Lộ Vô Khả nói: “Ngày mai đi bệnh viện.”
Thẩm Ngật Tây ừ một tiếng, nhớ tới động tĩnh bên kia ống nghe, hỏi cô: “Đang ngủ à?”
Ngón tay Lộ Vô Khả chơi mép gối: “Không có.”
Cô nói: “Thẩm Ngật Tây, em không ngủ được.”
Nếu là ngày thường chắc chắn cô đã bị Thẩm Ngật Tây đè dưới thân.
Thẩm Ngật Tây không chịu nổi cô làm nũng, bây giờ đã khai trai trên người cô càng khó nhịn hơn, bình thường Lộ Vô Khả không làm gì cũng bị anh đè xuống sờ một trận.
Thẩm Ngật Tây bên kia chắc đang hút thuốc, Lộ Vô Khả nghe được tiếng anh bật lửa.
Đang nhịn.
Qua một lát anh hỏi cô: “Bình thường ngủ sớm lắm mà?”
Lộ Vô Khả không nói chuyện.
Thẩm Ngật Tây cười: “Hay là phải ôm anh mới ngủ được?”
Bình thường Lộ Vô Khả ở chỗ Thẩm Ngật Tây đều là dính gối liền ngủ, làm xong ghé vào trong lòng anh cũng rất nhanh ngủ.
Lộ Vô Khả nói: “Mới không có đâu.”
Thẩm Ngật Tây cắn điếu thuốc tiếng nói chuyện cà lơ phất phơ: “Đó là do được làm một trận?”
Anh nhắc tới cái này Lộ Vô Khả liền nghĩ đến dáng vẻ anh bình thường ở trên người cô, chỗ nào cũng không tha.
Lộ Vô Khả nói: “Thẩm Ngật Tây anh thật phiền.”
Thẩm Ngật Tây cười.
“Nói thật đi,” anh nói, “Nhớ anh không?”
Lộ Vô Khả lại trở người nhìn trần nhà: “Anh lại không ở đây.”
“Chỉ cần em muốn, bây giờ ông đây lập tức xuất hiện trước mặt em.” .
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||
Lộ Vô Khả sửng sốt, không hiểu sao cô có trực giác rất mãnh liệt.
Cô đứng dậy xuống giường, dép cũng không mang, chạy ra ban công phòng khách.
Tuyết đã ngừng rơi, trong đêm tối Thẩm Ngật Tây đứng dưới lầu đang dựa vào xe nghe được tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn.
Nhìn gương mặt nhỏ của cô từ ban công thò ra, anh cười: “Lộ Vô Khả, em có thiên lý nhãn à?”
“Nói nghe nào, nhớ anh không?” Anh đối với vấn đề này thật là cứng đầu.
Tiếng anh phía dưới hòa vào tiếng trong ống nghe.
Lộ Vô Khả nhìn anh ở dưới, giọng nhẹ nhàng.
“Nhớ lắm.”