Tần Lam bất kể như thế nào cũng không ngờ được, nàng mới ra khỏi cửa Huyền Vương phủ đã gặp phải ám sát.
Ở kiếp trước, căn bản nàng không biết võ công.
Sau khi chết đi sống lại, lại ngoài ý muốn có được một loại năng lượng xa lạ, nhưng đối mặt với sát thủ, Tần Lam chỉ cảm thấy đầu cũng sắp nổ rồi.
Quân Phi Yến luyện võ qua, nhưng vừa nãy nàng trở thành Quân Phi Yến, đối với đường lối võ công của Quân Phi Yến, vì thế khi đao sắc ập tới, nàng mơ hồ đều dựa vào bản năng né tránh.
Nhưng hiển nhiên sát thủ hướng tới muốn lấy mạng của nàng.
Tần Lam trở tay bắt lấy cánh tay một trong những tên áo đen, né được cây đao sắc chém vào trước ngực của nàng, giơ tay đánh về phía người áo đen, rõ ràng hành động này đã chọc giận ba tên còn lại, đồng thời nâng đao lên, trực tiếp ép bức đến trước mặt của Tần Lam.
Hơi thở của Tần Lam mắc kẹt ở cổ họng, nhanh chóng lui về sau, nhưng sau lưng là tường viện thật cao, cả người nàng không thể lùi được nữa.
Nâng mắt lên, đối diện chỉ là ánh mắt không có bất kỳ độ ấm nào, chỉ có sát khí.
Đao sắc trực tiếp chém thẳng xuống.
Hơi thở của sự chết chóc lập tức bao phủ nàng.
Hơi thở của Tần Lam ngay khắc này cũng muốn tạm dừng, sắp chết rồi phải không?
Chết ở nơi đường phố tối tăm không người.
Không…
Tần Lam gần như tuyệt vọng nhắm mắt lại!
Đột nhiên…
Phốc phốc phốc
Một tiếng xé gió vang lên, ánh sáng sắc bén xẹt qua, thân kiếm ngâm khẽ, kiếm phong ba thước, cắt đứt cổ của người áo đen, dòng máu ấm nóng phun ra, văng lên mặt của Tần Lam.
Cô mở to mắt, đã nhìn thấy ba tên áo tên chết vì bị cắt cổ, lần lượt ngã xuống đất.
Tần Lam cứng ngắc xoay đầu, chỉ nhìn thấy tay một nam nhân trẻ tuổi cầm kiếm sắc từ không trung hạ xuống…
Hắn hạ xuống đất, đầu kiếm còn đang nhỏ máu, ánh mắt thản nhiên lườm qua, trực tiếp chạm với Tần Lam.
Hô hấp hơi dừng lại, mi dài của Tần Lam run nhẹ.
Công tử trước mặt, áo trắng bay bay, tóc đen như suối chảy, dung mạo càng là cực kỳ khôi ngô, tuy là nam tử, nhưng lại tuyệt sắc khuynh thành, mắt phượng hẹp dài, màu sắc nâu nhạt, màu mắt như lửa chảy, hoà hợp lương bạc, chân mày dài, sóng mũi cao thẳng, mỏng như lại được đôi môi như máu, làn da sắc lạnh.
Đoạt đi phong tình của xuân hoa thu nguyệt, lại mang theo sự mạnh mãi của núi cao biển sâu.
Trong khoảng thời gian mười bảy năm nàng là đích nữ Tần gia, trong vòng quý tộc ở kinh đô Đại Hạ, nàng chưa từng thấy qua người này, cũng như chưa từng thấy một công tử có tướng mạo tuấn mỹ hơn người này.
Rõ ràng là một thân áo trắng, giống như tiên giáng trần, nhưng khí chất lại một mực lạnh lùng ma mị, nhất là đôi mắt như tia lửa kia càng khiến người ta hoa mắt thần mê màu sắc vắng lặng.
“Nhìn đủ chưa?”
Nam tử đó đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh lùng.