Gã không bao giờ ngờ rằng quân Liên Minh trước mặt hệt như ngụy trang từ tinh tặc vậy.
Đã nghe đồn chủ tịch Liên Minh không phải người tốt, e là đã cấu kết với tinh tặc mất rồi!
Vóc dáng cao lớn thầm căm hận, nhưng cũng hết cách.
♫ ♫ ♫
Ngay khi phi thuyền của vóc dáng cao bị bao vây, Tập Uyên sai người dùng tốc độ tối đa rời khỏi hành tinh Thứ Tàn.
Khi hắn thấy logo của quân Liên Minh trên tinh hạm là đã đoán được sơ sơ mọi chuyện.
Tập Uyên dặn cấp dưới chú ý che giấu dấu vết chạy rồi đi đến khu neo đậu.
Nguyễn Thu vẫn ở trong khoang điều khiển, thấy Tập Uyên đến bèn mở cửa khoang: “Ổn hết rồi ạ?”
Tập Uyên dang hai tay, đứng bên dưới đón lấy Nguyễn Thu: “Ừ, ổn cả rồi.”
Tạm thời không có ai trong khu neo đậu, thế nên Tập Uyên ôm chặt Nguyễn Thu, hôn vài cái an ủi cậu: “Em vẫn còn đói phải không?”
Nguyễn Thu do dự lắc đầu: “Anh ăn chút nữa nhé?”
Cậu thường ăn rất ít, chỉ cần mấy miếng thôi đã no rồi.
“Không cần đâu.” Tập Uyên đáp: “Về phòng trước đi.”
Trên đường đi, Nguyễn Thu hỏi chuyện lúc nãy: “Những người đó là ai vậy ạ?”
Tập Uyên im lặng một chốc, không giấu giếm với cậu: “Chính là quân Liên Minh.”
Có người muốn tấn công họ, hắn không biết vì cướp vật tư hay là mục đích nào khác, nhưng vừa hay đụng phải quân Liên Minh đang bay trên đường.
“Người của cậu sao?” Nguyễn Thu sửng sốt, “Họ đuổi theo đến đây rồi sao?”
Tập Uyên “ừ” một tiếng: “Nhưng đã bị tôi cắt đuôi rồi.”
“Quân Liên Minh đã cứu chúng ta mà,” Nguyễn Thu căng thẳng, “Cậu đang ở trên tinh hạm sao?”
Tập Uyên chỉ đáp: “Ông ta không đến.”
Hắn biết lần này Tư Tuân đã nương tay rồi, nếu không thì họ mới là kẻ bị ngăn lại.
Nhưng, cho dù quân Liên Minh không đến, chỉ bằng những người đó thì vẫn không thể bắn hạ tinh hạm.
Nguyễn Thu thấy Tập Uyên lạnh mặt, nói lí nhí: “Thật ra thì cậu em dần chấp nhận anh rồi…”
Nếu Tập Uyên chịu nói rõ với Tư Tuân, biết đâu Tư Tuân sẽ đồng ý cho họ ra ngoài chơi, thay vì cứ trốn đông trốn tây như bây giờ.
Vào phòng, Tập Uyên đóng cửa lại.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng bị khóa lại.
Tập Uyên đè Nguyễn Thu lên cửa, khom người sát lại: “Chấp nhận?”
Hắn híp mắt lại, giọng nói khàn khàn khẽ trầm: “Tôi không cần ông ta chấp nhận.”
Lúc trước trông thì như hợp tác, nhưng chẳng qua chỉ là kế hoãn binh thôi. Sao mà hắn nghe theo Tư Tuân hết cho được?
“Nhưng…” Nguyễn Thu chậm chạp nói: “Đó là cậu của em.”
Khoan hãy nhắc mối quan hệ của hắn với Tư Tuân có tốt hay không, chỉ việc cậu có một người cậu mạnh mẽ như thế, trừ khi Tư Tuân bỏ Nguyễn Thu, nếu không thì y sẽ là người giám hộ duy nhất của Nguyễn Thu cho đến năm cậu hai mươi lăm tuổi, Tập Uyên có muốn tránh thì cũng không tránh nổi.
Trở thành hai nhân vật phản diện quyền lực trong nguyên tác, Tư Tuân và Tập Uyên ai mạnh hơn ai thì vẫn chưa biết được. Song Nguyễn Thu ích kỷ muốn họ hòa thuận bình thường với nhau chứ không phải cứ nhắm vào nhau mãi.
Tập Uyên cụp mắt: “Vậy tôi là gì?”
Nguyễn Thu ôm cổ hắn: “Bạn trai của em.”
Cậu hôn lên má Tập Uyên một cái, ngay sau đó Tập Uyên hôn lên môi đáp lại cậu.
Hồi chiều đã hôn rồi, lúc này Nguyễn Thu rụt rè bẽn lẽn, mặt đỏ lựng né tránh: “Em… Em buồn ngủ quá, muốn đi ngủ sớm.”
Hôn thế này quá đỗi thân mật, Nguyễn Thu cảm thấy mình sắp bị Tập Uyên nuốt chửng luôn rồi.
Bây giờ hai người lúc nào cũng kè kè bên nhau mà không có ràng buộc gì cả. Nguyễn Thu sợ nếu cứ tiếp tục như thế thì sẽ xảy ra nhiều chuyện khó kiểm soát hơn.
Đúng là cậu rất thích Tập Uyên, nhưng… Thời gian họ ở bên nhau vẫn chưa đủ dài.
Nguyễn Thu nhỏ tuổi, không có kinh nghiệm yêu đương, cậu cảm thấy cứ từ từ sẽ tốt hơn.
Tập Uyên không thỏa mãn, hôn một cái chóc lên vành tai và cổ của Nguyễn Thu, thấy cậu phản kháng nhỏ xíu trong ngực mình, đuôi mắt lấp lánh ánh nước.
Cảm giác cướp đoạt đã lâu không có khiến hắn có chút hưng phấn, nhưng hắn lại không nỡ nhìn Nguyễn Thu ấm ức.
Tập Uyên nhẫn nhịn, hôn lên đầu ngón tay Nguyễn Thu: “Được.”
Hắn bảo Nguyễn Thu đi tắm trước, còn mình thì đi vào nhà tắm của một phòng khác gần đó.
Hồi trưa Nguyễn Thu ngủ không ngon nên bây giờ rất buồn ngủ, cậu đánh răng rửa mặt xong định đi ngủ thì chợt phát hiện Tập Uyên vẫn chưa quay lại.
Lúc này, có người gõ cửa phòng.
Lê La cất giọng hỏi ở bên ngoài: “Thủ lĩnh có ở đó không?”
Nguyễn Thu mở cửa phòng: “Anh ấy không có ở đây, lát nữa chị hãy quay lại nha.”
Lê La nhìn vào trong phòng, đúng là Tập Uyên không có ở đây.
Vẻ mặt cô nghiêm túc: “Hồi nãy thủ lĩnh có gì lạ không?”
Nguyễn Thu mờ mịt lắc đầu: “Hình như không có.”
“Thật sao?” Lê La nghĩ gì đấy rồi lấy ra máy báo động to bằng lòng bàn tay từ trong túi áo, “Nếu thủ lĩnh đột ngột mất kiểm soát, cậu hãy ấn cái này, nó sẽ hiện ra lá chắn năng lượng bảo vệ cậu.”
Thứ này cô mới vừa nghiên cứu ra, thích hợp cho Nguyễn Thu sử dụng.
Nguyễn Thu nhận lấy rồi nói “cảm ơn”, lo lắng hỏi: “Bệnh của Tập Uyên nặng hơn ạ?”
Lê La đáp không phải.
Cô nhìn xuống màn hình trên tay, nói: “Tôi không chắc lắm, có lẽ là lỗi cảm ứng.”
Không lâu trước khi Lê La đến, tổng chỉ số trên màn hình đột ngột tăng vọt, từ 1% lên đến 40%, rồi lại giảm xuống trong thoáng chốc.
Nếu số liệu kiểm tra đúng, hắn tái phát trong thời gian ngắn rồi hết ngay sau đó là điều không thể, bởi lẽ ngay cả thuốc cũng đâu có tác dụng nhanh đến thế.
“Nhưng thủ lĩnh không có gì lạ thì chắc là không sao đâu.” Cô nói tiếp, “Phiền cậu trông anh ta nhiều hơn.”
Lê La dặn Nguyễn Thu đôi ba câu rồi cất màn hình rời đi.
Nguyễn Thu đáp dạ, trong lòng không khỏi lo lắng.
Tập Uyên vẫn chưa quay lại, cậu muốn qua bên đó xem hắn có sao không.
Hành lang vắng vẻ, cách đó không xa có một căn phòng đang mở cửa, Nguyễn Thu tới gần thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nước chảy “lách tách”.
Nguyễn Thu gọi: “Anh ơi?”
Tiếng nước dừng lại, không lâu sau cửa phòng tắm mở ra.
Tập Uyên chưa mặc xong cái áo, mái tóc đen ướt sũng đang nhỏ giọt tí tách.
Nguyễn Thu vội đi vào, nhìn hắn hắn từ trên xuống dưới từ dưới lên trên: “Anh không sao chứ?”
“Không sao,” Tập Uyên hỏi, “Sao vậy?”
Nguyễn Thu thật thà đáp: “Em đợi mãi không thấy anh quay lại nên lo thôi.”
Tập Uyên khom lưng sờ gương mặt Nguyễn Thu.
Tay hắn ươn ướt nắm cằm Nguyễn Thu: “Dính anh đến thế mà còn không cho anh hôn cơ à?”
Mặt Nguyễn Thu đỏ lựng, lùi về sau vài bước: “Anh mặc đồ vào đi… Em về phòng trước.”
Cậu xoay người chuồn lẹ, tiện thể đóng cửa phòng lại.
Khoảng chừng năm phút sau, Tập Uyên về phòng.
Hắn cũng sấy khô tóc, tắt đèn vén chăn nằm xuống.
Nguyễn Thu quay lưng với hắn, lại bị hắn lật lại.
Hai người lại hôn tiếp, nhưng Tập Uyên rõ là đang kiềm chế không đi sâu hơn nữa.
“Ngủ đi.” Bàn tay hắn vỗ lưng dỗ Nguyễn Thu, thấp giọng nói: “Ngày mốt sẽ về hành tinh Griffin.”
Vũ trụ đầy sao ngoài cửa sổ vụt qua, Nguyễn Thu dần dà chìm vào giấc ngủ.
Trong cơn mơ màng, cậu lại nằm mơ.
Lần này cậu vẫn mơ thấy Tư Tuân, có cả người thanh niên lạ lẫm đã đánh thức Bạch Điểu trong mơ.
Cảnh trong mơ là một căn phòng hội nghị, Tư Hạ Phổ cũng ở đây, có cả hiệu trưởng và vài thầy giáo cậu biết ở học viện Harlem.
Tư Tuân lạnh mặt ngồi trên ghế nói: “Cậu ta không có tư cách trở thành chủ của Bạch Điểu.”
“Nhưng cậu ta đã đánh thức Bạch Điểu.” Tư Hạ Phổ phản bác, “Bây giờ đòi người ta trả Bạch Điểu rồi tiếp tục bảo tồn trong bảo tàng lịch sử à? E là Tư Huỳnh không muốn trông thấy Bạch Điểu phủ đầy bụi ở đấy đâu nhỉ?”
“Vậy tôi hỏi anh,” Tư Tuân dằn lại sự tức giận, gằn từng chữ: “Bạch Điểu liên kết chặt chẽ với Tư Huỳnh, ngần ấy năm mà vẫn chẳng có được người chủ thứ hai, cậu ta không hề có huyết thống với Tư Huỳnh thì sao đánh thức Bạch Điểu được?”
Ánh mắt y như có thực thể mà nhìn người thanh niên đứng đằng sau.
Người thanh niên như sợ Tư Tuân nên nhích lại gần Tư Hạ Phổ.
Cậu ta xấu hổ sờ gáy: “Tôi… Tôi không biết.”