Mà nếu một người như Giản Tuỳ Anh dù chỉ thay đổi một chút ít vì mình, cậu lại càng không thể chấp nhận.
Ngày đó khi vừa tỉnh, lại phát hiện mình bỏ lỡ mất trận đấu quan trọng, cậu đột nhiên nhớ vô cùng rõ ràng lý do mình học quyền anh.
Là bởi vì nhìn thấy Tuỳ Lâm nhỏ bé đáng thương bị anh trai của mình bắt nạt đến phát khóc, vì thế cậu đã thề đến một ngày nào đó sẽ đánh ngã tên chết tiệt đó.
Đây mới nên là thái độ từ nhỏ đến lớn của cậu với Giản Tuỳ Anh, mà khoảng thời gian điên cuồng hỗn loạn của nửa năm kia, hoàn toàn là một sai lầm.
Giản Tuỳ Anh nhìn cậu không nói câu nào, hai tay ôm trước ngực, nâng cằm kiêu căng nói: “Xin lỗi đi, ba cậu anh cậu bảo cậu tới làm gì.”
Lý Ngọc lạnh lùng nhìn hắn, nhanh chóng rời cửa đi ra ngoài, còn khép cửa “ầm” một tiếng.
Giản Tuỳ Anh sửng sốt, rồi chạy nhanh đến mở cửa muốn đuổi theo, nhưng lại cảm thấy giờ mà đuổi theo thì mất mặt quá, nên chỉ có thể đứng ở cửa gào: “Lý Ngọc đồ con rùa, cậu không sợ tôi báo cho anh cậu hả.”
Lý Ngọc không nói gì, đứng chờ thang máy.
“Lý Ngọc cậu quay lại cho tôi!” Giản Tuỳ Anh xỏ dép lê, chạy ra ngoài.
Thang máy “Đinh” một tiếng cửa mở, Lý Ngọc vừa định đi vào đã bị Giản Tuỳ Anh xông lên túm lấy cổ áo kéo quay về.
Lý Ngọc cầm lấy tay hắn quay người chuẩn bị vặn, Giản Tuỳ Anh đã bị ăn chiêu này mấy lần nên đã sớm có chuẩn bị, linh hoạt chui xuống qua nách Lý Ngọc, sau đó dùng tay kéo cổ cậu ấn cả người cậu lên tường.
Lý Ngọc cũng không cam lòng yếu thế kẹp lấy cổ hắn.
Hai người trừng mắt nhìn đối phương, cả hai bởi vì thiếu oxy mà mặt mày đỏ bừng, nhưng không ai muốn buông tay trước.
Cuối cùng vì đều không hít thở được, lúc này mới ăn ý người trước kẻ sau buông lỏng tay, sau đó há mồm dốc sức thở.
Lý Ngọc đẩy hắn ra, muốn đi đến thang máy, lúc này thang máy lại “Đinh” một tiếng khép lại.
Giản Tuỳ Anh bước một bước lớn tiến lên, chặn trước thang máy không cho cậu đi.
Lý Ngọc nghiến răng: “Rốt cuộc anh muốn thế nào.”
“Làm cho tôi một bữa cơm đi.” Giản Tuỳ Anh buột miệng.
Lý Ngọc kinh ngạc nhìn hắn.
Giản Tuỳ Anh xấu hổ: “Ngày trước cậu làm mì cũng được…….. coi như tôi nhận lỗi với cậu.”
Lý Ngọc cười hừ nói: “Làm xong anh lại hắt lên người tôi hả?”
Nói đến Giản Tuỳ Anh không khỏi nhớ lại đêm cuối cùng hai người ở đây, nếu Lý Ngọc cảm thấy bát mì hắt lên người cậu hôm đó là một loại nhục nhã, thì khi hắn bị thượng bị đá, chẳng phải là muốn tìm bờ tường mà đâm đầu vào chết luôn sao?
Giản Tuỳ Anh cả giận nói: “Cậu mẹ nó la cái gì, là cậu quăng tôi còn bảo tôi sao? Cậu không đá tôi sao?”
Vẻ mặt Lý Ngọc cũng có hơi mất tự nhiên, cho tới bây giờ cậu cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày nói chuyện thẳng thắn về việc chia tay của hai người. Với cậu mà nói loại quan hệ này chưa thể gọi là yêu đương, nên cũng chẳng có gì gọi là chia tay, chẳng qua chỉ là đến lúc chấm dứt thôi.
Nhưng nhìn đến ánh mắt phẫn nộ cùng uất ức của Giản Tuỳ Anh, trong lòng cậu có chút thay đổi.
Giản Tuỳ Anh quát: “Không muốn thì thôi, ngày mai tôi đem đồ đến nhà cậu, trả trực tiếp cho ba cậu luôn.”
Sắc mặt Lý Ngọc thay đổi: “Tôi làm là được chứ gì.”
Giản Tuỳ Anh kéo khoé miệng cười, xoay người đi vào nhà.
Lý Ngọc thật sự đi vào theo, hơn nữa còn rất quen thuộc đổi giày, để chìa khoá lên tủ giày, sau đó thay bằng đôi dép ngày trước cậu vẫn hay đi, toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, giống như cậu vẫn ở nơi này ra vào, không có khoảng thời gian đã qua.
Giản Tuỳ Anh ngồi ở bàn ăn, chống cằm nhìn Lý Ngọc đi vào trong bếp, từ tủ lạnh lấy ra những thứ cần nấu, nhanh nhẹn làm việc.
Tóc Lý Ngọc dài hơn một chút, sau gáy đã chạm đến cổ áo, không biết bao lâu rồi chưa cắt, hình như mình cũng lâu rồi chưa cắt tóc, nếu giống như ngày trước, hai người có thể rất tự nhiên mà cùng nhau đi cắt tóc. Đương nhiên không thể đến chỗ Kevin, nếu Kevin lại dẫn mối cho hắn thì sẽ rất xấu hổ, nói tiếp, nếu Lý Ngọc có thể xử sự ôn hoà với Tiểu Chu, bọn họ cũng đỡ phiền toái.
Nhưng, nếu Lý Ngọc giống như những tình nhân trước của hắn, hắn cũng sẽ không thích cậu như vậy.
Rầu rĩ nhìn bóng lưng bận rộn của Lý Ngọc, trong lòng Giản Tuỳ Anh có một loại thương cảm khó nói nên lời, cứ từ từ mà xâm chiếm.