– Đúng là có duyên thật!
Nhìn một kẻ lỡ lộ ra một hình xăm, y như hình của những kẻ tiến tới ám sát Lang Minh Triết lúc trước nàng giết được ở chiến trường. Chậc, có vẻ lần này cũng không “yên” lắm rồi! Nàng đem túi hướng dương bắt đầu đi tới từng nơi.
Nhóm một: Ý Hiên đi tới bốn mẫu ruộng Lưu thúc vừa mua. Gồm năm mươi người, Diễm An sẽ không nói để họ tự nhìn việc để làm. Ý Hiên dẫn nhóm trai trẻ đi, không phải là những kẻ có học qua võ. Nhã Tịnh tin tưởng giao cho Ý Hiên.
Nhóm hai: Diễm An dẫn những người có tuổi, thậm trí có cả trẻ con đi tới một căn nhà lớn chưa được dọn dẹp. Để họ vào đó, Diễm An cũng không nói gì. Mặc cho họ tự nhìn việc làm, gồm hai mươi người.
Nhóm ba: A Vệ đem những kẻ đó tới phòng giặt. Hiếm khi có kẻ giặt thay như vậy, Nhã Tịnh huy động toàn bộ mọi người đem đồ đi giặt. Nhìn đám chúng mặt đen hơn than, Nhã Tịnh lại vô cùng vui vẻ. Nàng muốn cho chúng biết, muốn làm gián điệp ở đây cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Nhóm ba gồm hơn ba mươi người.
Nhã Tịnh nhìn đám kia đen mặt ngồi giặt khẽ cười thì thầm với nha hoàn bên cạnh, nha hoàn kia liền chạy qua thì thầm với A Vệ. A Vệ nghe xong ra dấu “Ok” với nàng. Ha, cũng là nàng dạy tốt, giúp họ tiếp thu thêm vài kiến thức. Giờ nàng cũng có thể thoải mái nói chuyện với họ.
– Các người mau giặt đi, nếu từ bỏ lúc này cũng được!
Đám người kia không thấy nhiều quần áo tuy tức giận nhưng vẫn tự tin.
– Huynh nói quá rồi, có một chút như vậy chúng ta sẽ không thua đâu!
A Vệ lạnh nhạt cười, để xem.
Nhã Tịnh kiếm một cái ghế ngồi đem hạt dưa giấu trong người xem chuyện. A Vệ cũng được nàng chia không ít hạt dưa, nhìn đám người kia liều mạng làm việc nàng vui vẻ xem. Đám người kia có kẻ từng giặt, có kẻ chưa từng giặt vậy nên quần áo có cái sạch cái không. Mãi tới trưa mới có thể giặt xong đống quần áo, Nhã Tịnh mỉm cười đưa mọi người tới nhà ăn. Sau khi ăn xong, Nhã Tịnh bắt đầu cho họ tiếp tục làm việc.
Đám người nhóm ba cứ nghĩ rằng buổi sáng giặt đã xong, nhưng khi quay về thấy vẫn còn thêm vài đống quần áo, bọn chúng có ý nghĩ ném đồ mà bỏ đi! Còn hai nhóm kia đã được Nhã Tịnh thông qua thông báo của Ý Hiên và Diễm An chọn ra mỗi chỗ mười năm người. Một số người còn khỏe mạnh thì cho đi cày quốc, một số ông lão hoặc trẻ con sẽ tỉa cây làm việc vặt trong nhà. Chỉ riêng có nhóm thứ ba vẫn phải làm bục mật. Đương nhiên, những người tới thử việc nàng vẫn tặng cho mỗi người vài lượng bạc coi như trả công cho họ vì hôm nay đã tới. Nhìn ngôi nhà đã được dọn sạch, Nhã Tịnh mỉm cười gật đầu hài lòng. Bây giờ tại nơi này nhà họ Lưu có ba căn nhà, một căn biệt phủ. Một căn nàng sẽ mở bán nữ trang, đồ trang sức phấn son cho Ý Hiên dẫn đầu. Căn thứ hai mở quán trà, cho Diễm An đứng đầu. Quán thứ ba sẽ mở khách điếm, cho A Vệ dẫn đầu. Còn nàng sẽ đảm nhận công việc thi thoảng làm vài chuyện vậy!
Nhã Tịnh nhìn qua đám người bên ngoài, môi mỏng nàng khẽ cười.
Buổi tối cũng mau tới, nhóm ba cũng hơi xong việc. Nhã Tịnh nhìn đám người kia khẽ cười, nàng bắt bọn chúng giặt cả quần áo nữ nhân. Triệt để đánh tan kiêu ngạo của chúng, đám người kia quả nhiên không chịu được. Chỉ một buổi chiều đã vơi đi hơn nửa, nhìn những kẻ còn lại Nhã Tịnh giơ lấy ngón cái khâm phục bọn chúng.
– Bây giờ gọi ta là tiểu muội, thêm người thêm tai mắt chúng ta cũng cần cẩn thận hơn rồi!
Nhã Tịnh nói xong vẻ cà lơ phất phơ của ba người kia cũng vơi đi rất nhiều, đúng là bọn họ không thể không cẩn trọng. Không nghĩ phải để vương phi nhắc, nhìn người dân ở đây khổ sở bọn họ lại càng tức giận hơn. Thầm nghĩ trong lòng, bọn họ nhất định sẽ cứu người dân ở nơi đây.
Đúng rồi! Nhã Tịnh bây giờ mới nhớ ra, cả ngày hôm nay còn chưa thấy Dạ Nguyệt Tu Kiệt đâu cả! Nhưng nghĩ hắn cũng đâu thể ngày ngày theo nàng liền bỏ qua ý nghĩ này, Nhã Tịnh cười.
Đêm hôm đó bỗng nhiên có một con chim bồ câu bay tới, Nhã Tịnh dương cung một phát bắn chú chim kia nằm yên dưới đất. Nàng nghiêng đầu cười, có chim nướng ăn rồi!
A Vệ thấy chim của vương phủ bị hạ lo lắng có kẻ nào đó phá phách càng lo mật thư bị phát hiện liền chạy tới chỗ phát sinh sự việc, chỉ là không chạy tới thì thôi. Chạy tới hắn thật sự cạn lời, chỉ thấy vương phi nhà hắn đang vô cùng hăng hái vặt lông chim. Nhìn thấy hắn còn vui vẻ vẫy tay.
– Mau tới đây, giúp ta dựng bếp đi! Sau này ngươi nói với hắn, muốn chuyển thư thì cho ba con bay cùng nhau! Như vậy mới đỡ bị nghi ngờ!
Quen nhau không lâu, nhưng A Vệ có phần hiểu tính cách vương phi. Không phải nàng nghĩ chu toàn, đơn giản nàng thấy một con chim nướng ăn không đủ chứ gì?
Không lâu sau, Nhã Tịnh mổ xong chim A Vệ cũng đã giúp nàng dựng xong bếp lấy than. Đang nướng ngon lành, Nhã Tịnh cảm nhận áp lực đang hướng về phía mình. Nàng quyết tâm giả điếc, không nghe không thấy đồ ăn sẽ không mất phần. Nhưng nàng không tới, không có nghĩa đám mặt dày kia không tới.
– Muội muội đang làm gì thế?
Ý Hiên mặt dày mỉm cười tới chỗ nàng, Nhã Tịnh phối hợp quay đi chỗ khác liền bị Diễm An ôm lấy cánh tay.
– Tiểu thư, chúng ta lớn lên từ nhỏ cùng nhau. Tiểu thư có thể có đồ ngon mà không chia ta sao?
Nhìn thấy quyết tâm giả ngơ của nàng, Diễm An tóm lấy tay nàng lay lay. Nhã Tịnh không quan tâm lắm, thích thì nàng trả lời cũng được thôi!
Nhếch môi cười nàng ẩn đầu hai tiểu quỷ đang gác lên đầu mình ra.
– Các ngươi thì hay rồi! Ta làm gì các ngươi không thấy sao? Hơn nữa ta có thể không chia cho ngươi đấy!
Nhìn hai kẻ lại chuẩn bị diễn, Nhã Tịnh nhìn lại con chim nhỏ bé. Không được, nàng không được dao động! Có ngon thì cắn nàng đi, nếu không có chết nàng cũng không đưa cho họ đâu!