Từng cơn đau lần lượt kéo đến, cô la hét đến khản giọng. Cô càng la, anh càng đánh mạnh tay. Quần áo rách tả tơi. Trên những chiếc gai nhọn còn dính những mẩu thịt vụn. Vết thương cũ chưa lành vết thương mới chồng lên. Cơ thể cô đầy sẹo thâm, vết đánh sâu đi qua da thịt.
Anh cứ thế đánh đập, hành hạ cô mấy tiếng đồng hồ. Bên ngoài trời đổ cơn mưa lớn, tiếng sấm, chớp kéo đến đùng đùng. Bầu trời mây đen kịt bao phủ toàn bộ. Cô đau đến phát ngất đi, anh sai người đổ cả chậu nước muối vào người cô làm cho vết thương xót, chảy máu nhiều hơn. Cô đau xót mà tỉnh dậy, tiếp tục chịu những trận đòn từ anh.
Một lúc sau, cuối cùng anh cũng dừng tay. Cô đau đớn đến bất tỉnh, anh tiến đến đổ một chậu nước lạnh vào người cô. Cô xoay người mà tỉnh. Anh túm lấy tóc cô, kéo ngược về phía sau.
– Đừng tưởng dễ chết như thế. Cô cơ thắc mắc tại sao cô trốn kĩ như thế mà tôi vẫn rất dễ dàng nhanh chóng tóm cô về không?
Cô không còn sức lực mà nói nữa rồi, cứ nằm im ở đó mặc kệ anh muốn làm gì.
– Cô vẫn ngu ngốc lắm. Có nhớ đến dây chuyền ngọc trai cô đeo trên cổ không? Tôi đã gắn thiết bị định vị được vị trí mà cô đang ở đấy.
Anh nhìn cô với ánh mắt sắc bén, giật mạnh sợi dây chuyền trên cổ cô xuống. Từng viên ngọc bung ra, rơi xuống sàn nhà kêu ” lạch cạch…lạch cạch….”
– Cô không có quyền gì mà được đeo chiếc vòng này nữa.
Lời nói thâm độc như con dao đâm nát trái tim cô. Từng dòng kí ức hiện lại trong đầu cô như một thước phim.
– Chúc mừng sinh nhật em.
…..
– Em có thích không?
……
– Em đeo rất đẹp.
……
– Đừng bao giờ tháo sợi dây này nhé. Đừng làm mất nhé.
…..
Đó là món quà đầu tiên anh tặng cho cô. Sợi dây chuyền này cô coi như một báu vật vậy. Chưa từng tháo ra, không bao giờ cho ai động vào nó. Cô cứ tưởng nó chính là sợi dây gắn kết tình yêu của hai người nhưng không phải. Tất cả chỉ toàn là giả dối, lừa lọc nhau mà thôi. Thứ tình yêu đấy đã tan vỡ, đứt đoạn từ rất lâu rồi.
