Dù loại xe này không phải là loại xe có giới hạn nhưng giá thành của nó không hề rẻ.
“À không đâu, anh trả góp đấy.” Anh nói dối không chớp mắt.
Cô biết anh đang nói dối, xe đắt tiền như vậy người như cô làm cả đời cũng không đủ để mua. Nói chi trả góp.
Anh chuyển qua chủ đề khác, ra đằng ghế sau lấy một bó hoa hồng màu lam ra, đưa đến trước mặt cô,”Chúc tiểu Lam của anh sinh nhật vui vẻ.”
Cô dường như khá bất ngờ, lúc sáng Mộc Nhi cũng đã tặng cho cô một cái lắc tay bạc cho cô, ba mẹ cũng mua cho cô một căn nhà nữa, nhưng đến trưa mọi chuyện không vui cứ xảy ra làm cô cũng chả nhớ hôm nay ngày sinh nhật của mình.
Cô cầm bó hoa anh tặng lên tay, cười vui vẻ:”Cảm ơn anh, học trưởng.”
“Này gọi anh là Nam Hoàng, không anh giận.” Anh không thích cô gọi mình như thế. Dù lúc đi học cô cũng hay gọi mình như vậy.
“Được rồi, cảm ơn anh Nam Hoàng.” Cô và anh cứ thế cười vui vẻ.
Nhưng hai người đó không biết mọi hành động của họ lại lọt vào ống kính của một người.
Nhớ like và bình luận nha!!!!