Giờ đâu phải ban đêm nhỉ?
Cô ném lại vào tủ, lấy một chiếc váy màu xanh lam ra, mặc lên. Cầm đôi cao gót, đem theo túi xách….
Đi ra ngoài thôi.
Hôm nay là một ngày đẹp trời mà.
Không đi dạo thì phí.
Tịnh Hề xách giày xuống cầu thang, đi ra cửa. Đang chuẩn bị đi giày vào là lỉnh luôn, chợt…
“Em định đi đâu thế?”
Tịnh Hề:”…” Anh ta không đi làm à?
Giờ này mà còn ở nhà?
Tịnh Hề quay đầu nhìn người đàn ông ngồi trên sô pha.
“Em ra ngoài một lúc.”
Trầm Ngạn gấp máy laptop trên đùi lại, anh đứng dậy, khoác cái áo treo trên móc, bước đến gần cô. Anh cười như gió xuân tháng ba: “Để anh đưa em đi.”
“…” Không, ta không cần đâu.
Đều là người lớn cả rồi.
Ai thì hãy làm việc riêng của người đó đi.
Cuối cùng, Tịnh Hề vẫn bị Trầm Ngạn nhét vào xe. Nhìn cái tên thiểu năng cười bên cạnh, Tịnh Hề cảm thấy thật…
Muốn đấm vào mặt anh ta một cái.
Tịnh Hề thấy Trầm Ngạn định lại gần cài dây an toàn cho mình, cô nhanh tay làm trước luôn.
Tự dưng có cảm giác nguy hiểm ấy.
Trầm Ngạn: “…” Cô ấy đang đề phòng anh à?
Chắc không phải đâu nhỉ?
“Em muốn đi đâu?”
“Anh không đi làm à?”
“Hôm nay là chủ nhật.”
“…” Bình thường chủ nhật hay ngày lễ cũng đâu thấy anh ta làm mấy chuyện này?
Tịnh Hề vốn là muốn chuồn khỏi nhà đi tìm vị khách của mình xem cô ả hành sự như thế nào. Ai dè có thêm cái đuôi to đùng bám theo thế này, cô đành tùy tiện đáp: “Đến khu trung tâm thương mại đi.”
Trầm Ngạn làm rất tốt trách nhiệm của một tài xế. Anh ta đưa cô tới trung tâm thương mại hàng đầu Đế Đô, giá bán ở đây chỉ đám rich kids mới có thể tiêu xài được. Riêng một cây kem trong này cũng ngon và đắt giá gấp mười bên ngoài.
Tất nhiên rồi, giá trị cao thì chất lượng cũng phải cao chứ.
Tịnh Hề bị Trầm Ngạn phá hư công việc, tức giận bèn lôi anh đi vào làm cu li.
Ừm, làm cu li trả tiền.
Tuy bị lợi dụng, song Trầm Ngạn rất vui lòng.
Theo ý kiến của anh, cô ấy là vợ, anh là chồng. Vợ tiêu tiền giúp chồng có gì sai?
Chuột nhỏ ngồi trong không gian nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ cảm thấy nam phụ sớm sẽ táng gia bại sản.
Anh ta bị ngu à mà dám đưa kí chủ nhà nó đến khu trung tâm thương mại?
Cô ấy sẽ hận không thể bê cả cái trung tâm này về cho mà coi.
Cậu chuột quả là rất hiểu kí chủ nhà nó.
Tịnh Hề đi cả một vòng, mua một đống quần áo, mỹ phẩm.
Đẹp, mua.
Chưa có, mua.
Có phải có đủ bộ, mua.
Nhìn xấu, cũng mua về để ngắm.
[…] Sợ hãi các thứ.Trầm Ngạn vừa phải trả tiền, vừa phải xách đồ. Nhưng anh một chút than vãn cũng không có.
Không hiểu sao nhìn cô ấy tiêu tiền của mình, thân tâm lại vui sướng hẳn lên.
Tiền cô ấy tiêu là của anh đó.
Hạnh phúc quá đi.