Tôi âm thầm cười, nhặt tờ giấy lên đến ngồi bên cạnh lão, từ tốn giải thích: “Anh không làm gì sai thì sợ gì, em chỉ phòng hờ thôi”
Lão cười lạnh, lên giọng giận dữ: “Em chưa cưới đã nghĩ đến chuyện ly hôn với anh, phòng hờ đi tìm người khác? Đừng có mơ!”
“Không phải…”
“Anh buồn ngủ” Lão cắt ngang lời tôi, đứng lên đi kéo hành lý vào phòng.
Kể từ giây phút đó, lão giận dỗi không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái, nói gì hỏi gì lão cũng im lặng không trả lời.
Trước đó tôi không hề nghĩ đến việc muốn ký đơn ly hôn trước khi kết hôn sẽ khiến mọi chuyện trở nên nghiêm trọng như thế này. Tôi chỉ nghĩ đơn giản một điều, nếu một ngày nào đó lão hối hận vì ở bên tôi, tôi có thể âm thầm bước ra khỏi cuộc đời lão như chưa từng xuất hiện.
Một lúc sau tôi trở về phòng, lão nằm nghiêng sát mép giường, tôi vòng ra trước mặt lão hạ thấp người ngắm nhìn lão. Tôi chưa từng nghĩ mình có thể cùng lão đi một đoạn đường xa như thế này, ấn tượng ban đầu lão đem đến khác xa với hiện thực.
Lão vì tôi mà làm rất nhiều việc, còn tôi chỉ biết ích kỷ nghĩ cho bản thân mình.
Tôi lặng lẽ đặt lên má lão một nụ hôn thay cho lời xin lỗi rồi đi ra ngoài.
Hai giờ chiều lão thức dậy, tôi ngồi ở phòng khách dõi theo lão đi vào bếp, lên tiếng nói: “Chúng ta đi đăng ký kết hôn đi”
Lão không đáp, cũng chẳng thèm ngó ngàng đến bộ dạng hối lỗi của tôi, tôi đành xuống nước dỗ dành: “Không ký giấy ly hôn nữa”
Lão đang đi về hướng phòng, nghe xong liền quay một vòng đến bên cạnh tôi, trên mặt lộ rõ nét cười, giả vờ nói: “Là em tự nói, đừng có hối hận rồi ép anh ký”
Tôi khổ tâm gật đầu, lão lập tức bật dậy cầm giấy tờ kéo tôi đến Ủy ban nhân dân đăng ký kết hôn.
Cầm giấy kết hôn trong tay, tôi chính thức từ giã quãng đời độc thân, trở thành gái có chồng.
Lão không cần phải bàn đến, từ lúc bước chân vào Ủy ban liền tươi cười không ngừng, cầm được giấy chứng nhận kết hôn, lão vui như còng được tay tôi giam vào cuộc đời của lão.
Giây phút ấy tôi liền hiểu được, vì sao tôi có thể kiên trì yêu một người có tính cách kỳ quái như lão. Dù bề ngoài lão có đào hoa, tính tình có trẻ con nhưng từ lúc bên nhau, mục đích lão luôn hướng đến chính là cùng tôi kết hôn.
Về nhà, lão ôm giấy kết hôn ngắm nghía một lúc lâu, còn cười ngây ngốc một mình, tiếp đó là lấy điện thoại chụp hình lại.
Buổi tối ở phòng khách, tôi mơ hồ nhìn sang lão đang ngồi cười ngẩn ngơ bên cạnh, lão cười suốt từ hơn hai giờ chiều đến gần tám giờ tối, tôi nhìn thôi đã thấy mỏi xương hàm giùm lão.