Đoạn đường này mặc dù xa nhưng rốt cuộc cũng phải tới. Bản thân ta muốn xem, Thiên Hương thành này rốt cuộc có mấy người dám làm loạn!
Khí tức từ Quân Mạc Tà từng bước dẫn dắt thần kiếm Viêm Hoàng Chi Huyết, trước đó vẫn không có bất kì dấu hiệu gì, đột nhiên rung kêu lên thành tiếng, tự động bay ra khỏi vỏ nửa thước, thanh kiếm trong suốt như nước, kiếm quang tỏa ra như ánh mắt trời chiếu xuống, rạng rỡ lóa mắt người xem. Tựa như luồng sáng màu ngọc đột nhiên chiếu xuống nhân gian. Lặng lẽ như chúa tể trời đất, giống như quân vương đột nhiên mở mắt, tỏa sát khí lẫm liệt!
Đối mặt với cơn sóng hỗn loạn sắp đến, nhìn xuống chúng sinh, như quân lâm thiên hạ. Không chút lưu tình, cuồng vọng, chuẩn bị tàn sát!
Sát khí xuyên thẳng trời xanh, như xuyên thấu cả Thiên Hương!
Toàn bộ tướng sĩ chung quanh Quân Mạc Tà đột nhiên cảm nhận được một cỗ khí tức lạnh lẽo khổng lồ khủng bố đột ngột ập tới, tới khi mọi người hiểu được chuyện gì thì phát hiện ra Quân Mạc Tà đã ly khai, xung quanh chỉ còn là đất trống!
Bách chiến quân sĩ, thiết huyết nam nhi, giờ khắc này cũng khó mà chống đỡ sát khí đến từ Tà Quân!
Ngay lúc này, Mai Tuyết Yên, thực lực bí hiểm, cũng kinh ngạc mở to mắt nhìn một người một kiếm này hơi hơi nhíu mày. Người khác có thể không hiểu nhưng với nàng, là một tuyệt thế cao thủ, trước mắt rõ ràng cảm giác được một người một kiếm này đều có khí thế uy phong. Một người một kiếm này có thể thành hai đại kình địch của mình, đối với bản thân sinh ra sự uy hiếp tột độ!
Sao lại có thể như vậy được? Vật kia nhiều nhất cũng chỉ là một thanh kiếm! Dù đặc tính, đặc thù, sắc bén ra sao, rốt cuộc cũng là vật chết, tại sao lại mang cho ta đến cảm giác quái dị như vậy? Thậm chí thanh kiếm này so với Quân Mạc Tà còn muốn nguy hiểm hơn!
Cách Thiên Hương thành ba mươi dặm, đại quân tạm thời dựng trại. Đây cũng là lẽ thường, khi tướng quân khải hoàn, lãnh binh ở bên ngoài, đại quân không thể vào thành cùng một lúc. Chỉ khi nhận được ý chỉ, tướng lãnh mới được vào thành, sau đó, đại quân lục tục trở lại nơi đóng quân.
Quân Mạc Tà phóng ngựa tiến lên, đi trước ba quân.
Chỉ nghe “Sát” một tiếng, bên cạnh hắn, trên xe ngựa kim chúc cột cờ đột nhiện phát ra tiếng động quái dị. Đại kỳ từ từ hạ xuống, Sau đó, cột cờ trống rỗng đường như lại dài ra hơn một nửa. Giống như thanh lợi kiếm cắm thẳng lên trời!
Chuyện tình quỷ dị phi thường tới bực này tự nhiên làm người xung quanh trừng mắt nhìn đến líu lưỡi. Nhưng Quân Mạc Tà trên người phát ra khí thế đè nén xuống dưới, không ai dám hỏi một câu vì sao lại phát sinh chuyện như vậy!
Giờ phút này, toàn quân tĩnh lặng, giống như ngọn núi nửa yên lặng ngàn năm chuẩn bị bộc phát!
Phía Thiên Hương thành đột nhiên phát kèn lệnh hạ cầu treo. Người ngựa lực lưỡng, tiếng vó ngựa phi vang vọng, một đường ra nghênh đón. Cùng lúc đó, Thiên Hương thành đột nhiên hạ xuống hai bức tranh thật lớn, một trái một phải!
Bên trái viết: Huyết Y thần uy.
Bên phải viết: Thiên Nam khải hoàn!
Tại nơi nhân mã lực lưỡng, có một đội ngũ chỉnh tề chẫm rãi tiến ra, đây mới chính là nghi thức nghênh đón công thần khải hoàn.
Mà khi đội nhân mã lực lượng càng ngày càng tiến gần, tiếng vó ngựa như sấm, tốc độ không hề giảm, trái lại càng lúc càng nhanh. Đại soái Quân Vô Ý vừa nhìn thấy, nhịn không được bật cười.
Độc Cô Vô Địch, đã lâu rồi a!
Quân Vô Ý lần này lĩnh mệnh hành quân tới Thiên Nam, tự biết là đi chịu chết, mà nay lành lặn trở về, thấy được bạn cũ, lòng cực kỳ khuây khỏa, thích chí cười vang, rồi mới chịu ra đón, đột nhiên phát hiện tình huống có chút không phải, không khỏi ngạc nhiên ghì ngựa lại.
Người tới, đúng là Độc Cô thế gia Độc Cô Vô Địch đại tướng quân, mang theo hai đứa con trai, người ngựa một đường lao thẳng tới, càng lúc càng gần. Chỉ thấy Độc cô đại tướng quân hai má râu mọc trông như long nhím, hai mắt trợn lên như chuông đồng, chực muốn phun lửa, người còn chưa tới, ngựa chưa ngừng lại, mà đã rống lớn như sét đánh ngang tai!
– Độc Cô Xung, Độc Cô Thượng, Độc Cô Tiền, ba tên tiểu vương bát đản, nhanh chóng lăn ra đây cho lão tử!
Tiếng hét như sấm vang.
– Còn đồ khốn nha đầu Độc Cô Tiểu Nghệ, cũng nhanh mau lăn ra đây. Tiểu oa nhi, ngươi làm lão tử tức chết mà!
Nghe ra được Độc Cô đại tướng quân quả thực là đang nổi giận, tức giận đến nỗi không kìm được ý tứ!
Độc cô thế gia Anh Hùng Hào Kiệt Trùng Thượng Tiền bảy người. Lần này đi theo Quân Vô Ý nam chinh, chỉ có Độc Cô Trùng, Độc Cô Thượng và Độc Cô Tiền 3 người. Độc Cô Vô Địch hét lớn một tiếng cơ hồ đem ba người dọa khiếp hồn!
Huynh đệ ba người bàn tính rất kỹ, chỉ cần vào thành giao quân lệnh, sau đó ba người lập tức lên ngựa phóng ra khỏi thành, ngựa không dừng vó hướng tới Tây Cương, đến ở nhờ thúc thúc, dù sao thì cũng không về nhà được. Về nhà chắc chắn sẽ bị lột da!
Nhưng lại không nghĩ tới, Độc Cô Vô Địch lại trực tiếp tới đây bắt người, cái này cũng thiệt là quá nóng nảy mà…
Trong nhất thời, ba người đưa mắt nhìn nhau, cả ngươi run rẩy, đều có thể nhìn thấy kinh ý trong mắt đối phương. Im lặng thật lâu sau, biết rằng không thể tránh thoát, lúc này mới ủ rũ đi ra, giống như là mang bại binh quay về, mang theo hương vị thê lương, mặc người tùy ý xâu xé.
– Ta đánh chết các ngươi, đồ trời đánh khốn khiếp!
Độc Cô Vô Địch trừng mắt, thở phì phò, hổn hển, giơ roi ngựa lên.
– Ta kêu các ngươi coi chừng muội muội, các ngươi làm gì hả? Hả? Ba người các ngươi còn dám ra chiến trường? Con mẹ nó, các ngươi không phải ăn nhằm *** sao mà ngu thế? Các ngươi sống mà không biết xấu hổ à, sao các ngươi không chết luôn đi. Độc Cô gia ta như thế nào lại sinh ra một đám phế vật ăn hại như các ngươi?
Không nói thêm lời vô nghĩa nào nữa, tiếp theo là một trận roi ngựa, ba người thân hình vạm vỡ thành thành thật thật vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn trộm nháy mắt cho nhau làm mặt quỷ: Sớm biết đi ra là chắc sẽ ăn roi, còn may là ta biết trước, mặc giáp trụ đi ra, ta biết chắc không nói năng hỏi thăm gì là liền đánh mà. Hắc hắc, hắc hắc…
– Độc Cô Tiêu Nghệ đâu? Nha đầu hỗn trướng kia tại sao không chịu ra? Ngươi có thể trốn một lúc cũng không trốn được cả đời. Mau lăn ra cho lão tử!
Độc Cô Vô Địch đem cắt roi thành hai đoạn quăng ra, cất giọng ồm oàm như gấu gọi to gọi nhỏ.
Lúc này, đội nghi thức hoàng thành cũng đi tới vùng phụ cận, cơ hồ tiến tới trước mặt Độc Cô Vô Địch.
– Phụ thân, nữ nhi nhớ người muốn chết!
Độc Cô Tiểu Nghệ chậm rãi từ trong quân đi ra, từng bước, từng bước, cực kỳ chậm.
– Ngươi, ngươi…!
Độc Cô đại tướng quân liếc mắt nhìn qua, chỉ cảm thấy trước mắt trời đất tối sầm, bùm một tiếng, lập tức ngã từ trên ngựa xuống!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành