Hoa Vân Tịch đứng dậy, nhìn nhìn Mặc Tu Nghiêu một chút rồi cười nói: “Đi ra ngoài một chuyến trái lại cao lớn hơn rất nhiều, đã sớm nghe ông nội nói đệ đánh thắng trận, quả thật không hổ là hậu nhân của Định Vương phủ.”
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày cười nói: “Chỉ là là tiểu đả tiểu nháo (việc nhỏ không đáng kể, chỉ đáng để vui đùa) thôi.”
Hoa Vân Tịch mỉm cười, nói: “Đã lâu không gặp A Dao, gần đây đang bận gì vậy?” Phượng Chi Dao nhìn Hoa Vân Tịch một lát, hơi miễn cưỡng cười nói: “Không có gì, bị lão già nhốt ở trong nhà thôi.” Những năm gần đây, Phượng Tam công tử đi theo Nhị công tử Định Vương phủ cấu kết với nhau làm việc xấu… Không đúng, là gần mực thì đen. Mặc Tu Nghiêu làm chuyện xấu thì có ít nhất một nửa là Phượng Tam công tử xuống tay. Mặc Tu Nghiêu chỉnh Lê Vương xong liền chạy mất, Phượng Chi Dao vẫn còn quá nhỏ thì lại không chạy kịp, bị cha hắn ta là Phượng lão gia tử đánh một trận rồi xách về nhà cấm túc.
Mặc Tu Nghiêu thấy hơi kỳ quái liền nhíu mày, hỏi: “Lúc ta không có ở đây, kinh thành đã xảy ra chuyện gì sao?” Huynh đệ mấy năm, Mặc Tu Nghiêu vẫn tự nhận hiểu rõ Phượng Tam, nếu chỉ là bị cha hắn ta đánh một trận rồi giam lại, thì Phượng Chi Dao sẽ không có loại phản ứng này. Nói thẳng ra là, Phượng Chi Dao đã bị cha hắn ta phạt quen rồi. Kể từ sau khi giá trị võ lực của Phượng Tam công tử gia tăng dũng mãnh đến quét ngang trên dưới cả Phượng gia, thì người duy nhất còn có thể phạt được Phượng Tam công tử trong Phượng gia cũng chỉ còn lại mỗi cha hắn ta thôi.
Hoa Vân Tịch mỉm cười, nói: “Không có chuyện lớn gì.”
Một thiếu nữ đi theo bên cạnh Hoa Vân Tịch đỏ mặt che miệng cười nói: “Hoàng thượng đã hạ chỉ, tứ hôn cho Hoa tỷ tỷ và Kỳ Vương điện hạ rồi. Đầu tháng sau sẽ đại hôn. Đến lúc đó Hoa tỷ tỷ chính là Kỳ Vương phi chân chính.” Trong lúc nói chuyện còn mang theo một chút ý hâm mộ. Kể từ sau khi Nhiếp Chính Vương mất, thân thể Hoàng thượng cũng không còn tốt nữa. Ai cũng không thể nói chính xác rốt cuộc có thể chống đỡ được bao lâu. Mà phần lớn mọi người đều biết, Kỳ Vương là một trong những hoàng tử có hy vọng đi lên ngôi vị Hoàng đế nhất, nếu quả thật như thế, thì tương lai Hoa Vân Tịch chính là nhất quốc chi mẫu rồi.
“Thật sự như thế sao?” Mặc Tu Nghiêu hơi kinh ngạc, hắn mới vừa về đến liền dẫn Hàn Minh Nguyệt ra khỏi thành rồi, căn bản còn chưa kịp tìm hiểu xem trong nửa năm này ở kinh thành đã phát sinh chuyện gì. Hơi lo lắng nghiêng đầu nhìn Phượng Chi Dao một cái, quả nhiên thấy thần sắc hắn ta ảm đạm cúi đầu xuống.
Thật ra, từ khi vừa mới bắt đầu, Mặc Tu Nghiêu đã không coi trọng tình cảm mà Phượng Chi Dao dành cho Hoa Vân Tịch. Không chỉ bởi vì thân phận giữa hai người khác biệt, bởi vì tuổi của Phượng Chi Dao quá nhỏ, vẫn chưa tới mười ba tuổi, cho dù tương lai hắn ta có tiến bộ thật xa đến thế nào đi nữa, thì Hoa Vân Tịch đã mười sáu cũng không thể vẫn làm khuê nữ chờ hắn ta công thành danh toại được. Mà quan trọng hơn là, sao Hoa Vân Tịch có thể sẽ tin tưởng tình cảm của một đứa bé chưa tới mười ba tuổi dành cho mình chứ?
Mà bây giờ, Hoàng đế đã hạ ý chỉ tứ hôn, thì lại càng không cần nói cái gì nữa cả. Vì Hoa gia, Hoa Vân Tịch cũng không thể sinh ra bất kỳ ý niệm không nên có trong đầu.
Hoa Vân Tịch mỉm cười nói: “Là Hoàng thượng ân điển.” Trên thần sắc hiển nhiên không thấy có vui sướng hay mong đợi gì, nhưng cũng không có cảm giác bài xích gì với cửa hôn sự này. Trên đời này, vốn tất cả các cô gái đều sống như vậy. Yêu say đắm triền miên, đó là trong thoại bản mới có.
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Vậy Tu Nghiêu liền chúc mừng Hoa tỷ tỷ.”
Hoa Vân Tịch mỉm cười nói: “Đệ cũng không còn nhỏ nữa, tỷ cũng đã nghe ông nội nói, Đại ca của đệ đã chọn cho đệ một cô nương tốt rồi đó, chờ đệ trở về sẽ chuẩn bị đính hôn.”
Mặc Tu Nghiêu không thèm để ý cười, hắn vẫn còn rất trẻ. Nghĩ đến nhiều nhất là chiến trường đầy nhiệt huyết, là giang hồ không trói buộc, nên cũng không để ý đến sắc đẹp như những thiếu niên ở cái lứa tuổi này.
Tạm biệt Hoa Vân Tịch, ba người sóng vai đi ra khỏi rừng đào. Hàn Minh Nguyệt nhìn Phượng Chi Dao u buồn mà ngay cả bộ áo đỏ diễm lệ cũng hiện ra mấy phần ảm đạm như có điều suy nghĩ, khẽ thở dài một cái, nhẹ giọng nói: “Phượng huynh, trời đất nơi nào mà không có cỏ thơm.” Công tử Minh Nguyệt thông minh hơn người, sao sẽ nhìn không ra tình cảm của Phượng Chi Dao dành cho Hoa Vân Tịch chứ? Chỉ là bây giờ hắn ta còn không biết, một chữ “Tình”, nửa điểm cũng không do người. Lại càng không biết, trong tương lai không lâu sau, hắn ta cũng sẽ gặp phải ma chướng suốt nửa đời mình, hơn nữa, lại càng lưu lạc thê thảm hơn cả Phượng Chi Dao.
Mặc Tu Nghiêu thở dài, vỗ vỗ bả vai Phượng Chi Dao hỏi: “Thế nào? Có muốn đánh một trận không?” Thân là huynh đệ, Mặc Tu Nghiêu biết, kỳ thật Phượng Chi Dao không cần người an ủi.
Phượng Chi Dao liếc mắt, “Ngươi cho rằng ta ngu sao?” Đánh với hắn ta, còn không phải là bị hắn ta đánh. Hắn đã rất xui xẻo rồi, còn không muốn làm cho mình xui xẻo hơn nữa đâu.
Ngay từ lúc Hoàng đế mới vừa hạ ý chỉ tứ hôn vào ba tháng trước, Phượng Chi Dao cũng đã biết rồi. Hoặc là nói, trước đó hắn cũng đã biết hắn và Hoa Vân Tịch là không thể nào. Một người là đích nữ thiên kim của phủ Quốc công, một người là thứ tử không được coi trọng của thương nhân, khoảng cách chênh lệch một trời một vực gần như không thể vượt qua.
Phượng Chi Dao cũng không ngây thơ, những trải nghiệm không phù hợp với một đứa trẻ càng khiến cho hắn tỉnh táo và già dặn hơn những thiếu niên bình thường ở cái lứa tuổi này. Ngay cả chính hắn cũng chưa từng ôm hy vọng gì với phần tình cảm này. Lại càng không cần phải nói đến chuyện hắn nhỏ hơn tỷ ấy đến ba tuổi, ở trong mắt tỷ ấy hắn chỉ là một đệ đệ giống như Mặc Tu Nghiêu mà thôi.
Phượng Chi Dao không biết từ lúc nào mà tình cảm của mình đã thay đổi. Có lẽ là từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy tỷ ấy, cũng có lẽ là khi hắn bị đại nương và huynh trường hãm hại, nửa chết nửa sống nằm trên giường tỷ ấy lặng lẽ phái người đến chăm sóc mình, có lẽ chỉ là vào một ngày nào đó, đột nhiên trong lúc lơ đãng trong lòng liền giật mình nhận ra.
Mặc Tu Nghiêu từng mỉm cười nói: “Tình bất tri khởi, nhất vãng nhi thâm.” (Tình không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ hướng về một người mà yêu say đắm) Phượng Chi Dao không khỏi cười khổ, Mặc Nhị công tử gặp may mắn, mặc dù giỏi giang hơn hắn nhưng lại chưa bao giờ phải đau khổ vì tình cảm cả, sống thoải mái tự tại như gió. Thật sự làm cho người ta không hâm mộ cũng không được.
Đêm trước đại hôn của Hoa Vân Tịch và Mặc Cảnh Kỳ, mưa to tầm tã. Phượng Chi Dao đứng bên ngoài tường rào của Hoa phủ im lặng xuất thần, nước mưa xối ướt đẫm đầu tóc quần áo. Phượng Chi Dao lặng lẽ giương mắt, nhìn bầu trời đêm tối như mực cắn răng, tung người một cái bay vào trong tường rào của Hoa phủ.
Phượng Chi Dao đã từng theo Mặc Tu Nghiêu tới Hoa phủ hai lần, cho nên rất thuận lợi tìm tới ngoài cửa phòng của Hoa Vân Tịch. Bóng đêm càng dày, trong phòng Hoa Vân Tịch là một mảnh yên lặng, nhưng đèn thì lại vẫn còn sáng.
Phượng Chi Dao dán lên cửa nghe ngóng, xác định bên trong cũng không có bất kỳ ai ngoại trừ Hoa Vân Tịch, liền gõ cửa.
Hoa Vân Tịch mở cửa, thấy Phượng Chi Dao ướt sũng cả người thì cũng sửng sờ một chút, “A Dao, đã trễ thế này sao đệ lại tới đây? Còn có sao cả người lại ướt sũng thế này? Tỷ……”
“Tỷ có thể không gả cho Kỳ Vương không?” Thiếu niên không để ý đến bộ dáng ướt đẫm của mình, bình tĩnh nhìn Hoa Vân Tịch chằm chằm hỏi.
Hoa Vân Tịch sửng sốt, một hồi lâu mới lắc đầu nói: “Không thể.”
Nhìn thiếu niên cắn góc môi, dung nhan tuấn mỹ không biết là bởi vì mưa đêm hay bởi vì cái gì khác mà trở nên lạnh như băng và tái nhợt, trong lòng Hoa Vân Tịch không khỏi đau nhói. Nàng không có em, nên vẫn luôn yêu thương thiếu niên này như em ruột của mình. Mà so với Mặc Nhị công tử có thần thái phi dương, không có chỗ nào cần người khác, thì nàng càng yêu thương thiếu niên không được cha coi trọng, rõ ràng cảm thấy rất đau buồn nhưng vẫn luôn quật cường không để ý đến này, “Đứa ngốc, cho dù tỷ thành thân rồi, thì cũng vẫn là tỷ tỷ của đệ mà. Sau này có rãnh rỗi, thì có thể cùng Tu Nghiêu đến Kỳ Vương phủ thăm tỷ.”
Phượng Chi Dao bình tĩnh nhìn Hoa Vân Tịch, một khắc này Hoa Vân Tịch gần như cho rằng đệ ấy sẽ khóc lên. Nhưng một lúc lâu sau, Phượng Chi Dao lại lấy từ trong ngực ra một viên Dạ Minh Châu lớn bằng một quả hạch đào. Dưới bóng đêm, Dạ Minh Châu nằm trong bàn tay của Phượng Chi Dao chiếu ra ánh sáng màu tím nhạt nhu hòa. Vừa nhìn liền biết là giá trị liên thành.
“A Dao, đệ đây là?”
Phượng Chi Dao nhét Dạ Minh Châu vào trong tay Hoa Vân Tịch, giọng nói hơi khan khàn: “Hạ lễ tặng cho tỷ. Ngày tỷ thành thân đệ không đi được.” Nói xong, cũng không để ý tới phản ứng của Hoa Vân Tịch, liền trực tiếp xoay người đi mất.
Hoa Vân Tịch cầm Dạ Minh Châu trong tay, kinh ngạc nhìn bóng lưng thiếu niên đã đi xa đến xuất thần.
Dưới mái hiên trên một lầu cao cách phòng Hoa Vân Tịch không xa, Hoa quốc công đã có râu tóc bạc trắng đứng dưới mái hiên nhìn xuống bóng đen đang vượt qua tường rào ra ngoài ở phía dưới, bất đắc dĩ thở dài. Đứng ở bên cạnh ông ấy chính là Nhị công tử Định Vương phủ Mặc Tu Nghiêu mặc một bộ áo trắng.
“Lão quốc công, đa tạ ngài.”
Hoa quốc công thở dài, hơi lo lắng nói: “Đứa bé kia……”
Mặc Tu Nghiêu nói: “Hắn ta không sao, Lão quốc công không trách hắn ta là được rồi.”
Hoa quốc công cười khổ nói: “Hoàng mệnh làm khó… Nếu không phải như thế, bản thân ông tình nguyện Vân Tịch có thể gả bình thường một chút.”
Mặc Tu Nghiêu mỉm cười, cáo từ Hoa quốc công rồi đuổi theo hướng Phượng Chi Dao đã rời đi.