Rât đep trai!
Nàng si ngốc nhìn Chu Hằng, phương tâm thiếu nữ một khi rung động, suy nghĩ liền rất khó để cân nhắc theo lẽ thường.
– Hừ!
Bên cạnh, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ khe khẽ hừ một tiếng, lộ ra một tia khinh thường.
Nàng không rõ tại sao mình chán ghét Thương Ngạo Mục Nguyệt như thế, nhưng mỗi lần thấy nàng nhìn chằm chằm Chu Hằng, không nháy mắt một cái nào, sẽ làm cho trong nội tâm nàng phát lên một cổ không vui mãnh liệt, phảng phất như có một loại trân bảo bị cướp đi!
Chẳng lẽ, nàng thích Chu Hằng?
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ là người kiên quyết, thiên kiêu rất quả quyết, lập tức để tay lên ngực tự hỏi, nhưng mặc cho nàng tìm tòi, vắt hết óc ra sao, nhưng căn bản tìm không ra một cái lý do để chính mình thích Chu Hằng.
Tiểu tử này lừa gạt nàng, làm nhục nàng, vơ vét tài sản của nàng, nếu là nàng thích hắn, không phải là bị coi thường sao?
Nhưng cho tới bây giờ không có người nào có thể làm cho nàng lỗ lả, vì vậy sau khi bị Chu Hằng chiếm tiện nghi nhiều lần, mới có thể lưu lại ấn tượng không thể phai mờ ở trong lòng! Thật là tên ghê tởm, chiếm tiện nghi của mình thì cũng quên đi, còn muốn nhiễu loạn tâm linh của nàng!
Suy nghĩ trong lòng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ nhảy loạn, ngay cả ánh mắt khiêu khích mà Thương Ngạo Mục Nguyệt nhìn nàng, nàng cũng không có chú ý tới, chẳng qua là lâm vào sự giận dữ, nghĩ tới làm sao để đòi lại những gì Chu Hằng thiếu nàng.
Hưu!
Qua nửa canh giờ, Thất Lộc Sơn phun ra một luồng sáng nữa, bắn về nơi xa vô tận. Trong lúc đó mặc dù có Đại Năng triển khai thủ đoạn muốn ngăn chặn, nhưng bảo vật này chẳng những vô cùng nhanh chóng, hơn nữa có thể phá tầng tầng phòng ngự, căn bản ngăn không được, trong nháy mắt liền mất tung ảnh.
Chu Hằng đứng lên, hắn đã luyện hóa toàn bộ tinh khí của năm người kia, nhưng mà Thần Anh Cảnh cường thịnh hơn nữa cũng chỉ là Thần Anh Cảnh, hoàn toàn không cách nào so sánh với Hóa Thần Cảnh Tả Khâu Văn Quan.
Hắn cách đoạn đường trùng kích Hóa Thần Cảnh còn rất dài, loại cấp bậc giống như Thần Anh Cảnh này chính là hắn giết 1000 người cũng không thể đưa hắn nhảy qua một bước này!
Nhưng trên đời này nào có nhiều Thần Anh Cảnh như vậy?
Vẫn là tìm một cơ hội làm thịt Thành Thượng Thần cùng Cung Hoành Ân a!
Chu Hằng tay phủ hắc kiếm, trong ánh mắt đằng đằng sát khí.
Pháp khí Hóa Thần Cảnh, Kết Thai Cảnh, tự nhiên không thể nào dẫn động lòng tham của hai người này, hơn nữa hiện tại bọn họ cũng như chim sợ ná, là không thể nào dễ dàng hiện thân. Nhưng nếu có pháp khí Hóa Thần Cảnh xuất thế, hai người này vẫn còn có thể bảo trì bình thản sao?
Chỉ cần hai người này vừa động, hắn lập tức sẽ nhảy ra!
Dù sao đã làm thịt một truyền nhân của tử địa, làm thịt hai tên nữa có quan hệ gì? Cái này gọi là khoản nợ nhiều không lo. Hắn và tứ đại tử địa từ vừa mới bắt đầu đã nhất định là đứng ở phía đối lập, không thể nào sống chung hòa bình.
– Chu tiểu tử, mau tới cứu giá a!
Bốn chân của con lừa đen chạy như điên tới chỗ Chu Hằng.
Chu Hằng vừa nhìn, con lừa đen này cũng không phải là một người chạy tới, mà phía sau còn có một đống lớn người khí thế hung hăng đi theo, mọi người cũng là diện mục dữ tợn. Thật giống như phần mộ tổ tiên cũng bị con lừa đen đào bới, đằng đằng sát khí.
Con lừa đen này quả nhiên bị người ta hận!
– Con lừa, ngươi như thế nào?
Chu Hằng bất đắc dĩ nói, hắn mơ hồ có thể đoán được là chuyện gì.
– Bổn tọa làm sao biết, vốn là mọi người cũng đang cướp đoạt bảo vật, Lư đại gia bất quá khuyên bọn họ mấy câu. Để cho mọi người dĩ hòa vi quý, đừng ở chỗ này đánh giết tới hài cốt không còn, lão bà trong nhà tái giá, bọn người kia đã nhìn chằm chằm muốn đánh bổn tọa!
Con lừa đen oa oa kêu to:
– Ngươi nói bổn tọa có oan hay không a, vừa rồi không có cướp được bảo vật, tại sao lại trở thành mục tiêu? Cho là Lư đại gia dễ khi dễ sao?
– Con lừa đê tiện!
Từ một tiếng giải thích này của con lừa đen, đám người phía sau tự nhiên cũng là tức giận. Rối rít mắng to, mỗi một người đều là bổ chưởng ra quyền, một mảng lớn thần huy chớp động, đánh về phía con lừa đen.
Mặc dù con lừa đen rất cường đại, nhưng nó dù sao cũng không thể so sánh với Chu Hằng, hơn nữa những truy binh kia rõ ràng còn có tồn tại Thần Anh Cảnh, nó có thể một đường chạy trốn tới nơi này cũng đã là vận khí, nào dám xoay người lại giao chiến?
Chu Hằng thở dài. Tại sao mỗi khi con lừa đê tiện này gây ra chuyện đều là hắn tới giải quyết a? Nhưng ai bảo hắn lên con tàu cướp biển, chính là muốn hất tay không để ý tới cũng là không đành lòng, dù sao nuôi con chó cũng là có cảm tình.
Tay phải hắn lật ra, nghênh đón những công kích kia.
– Lớn mật!
Những khổ chủ kia cũng là kêu lớn lên, trong bọn họ chính là không thiếu cường giả Thần Anh Cảnh, hơn nữa số lượng nhiều như vậy Chu Hằng há có thể ngăn cản được?
Tiểu tử này thế nhưng nghĩ lấy sức một mình để đở công kích của bọn họ, không phải là nằm mộng ban ngày sao?
Quá điên!
Bành!
Trong một tiếng vang nặng nề, thiên địa run rẩy dữ dội, những truy binh kia ai cũng bị đẩy lui trở về, mỗi một người đều là rơi xuống trên mặt đất, trái lại Chu Hằng đứng trên hư không, thần tình trên mặt lạnh nhạt, lại có một loại khí phách vô thượng.
Thân là nửa bước tiên nhân, người nào không phải là người tâm cao khí ngạo, trong mắt không có người, chỉ tôn chính mình là thần? Nhưng khi nhìn thấy Chu Hằng cao cao tại thượng, trong lòng bọn họ lại không có một người nào dâng lên sự bất mãn, ngược lại cảm thấy tồn tại như vậy nên cao cao tại thượng!
Khí vương giả chân chính!
Thương Ngạo Mục Nguyệt thấy vậy, đôi mắt đẹp như chớp chớp, trên mặt đẹp thậm chí hiện lên hai luồng đỏ ửng, xinh đẹp khát khao.
– Các vị, con lừa đê tiện này cũng chính là ngoài miệng thất đức một chút, các ngươi cũng không cần chấp nhặt cùng nó!
Chu Hằng nhàn nhạt nói, giọng nói mặc dù hết sức bình thản, nhưng có một cổ uy nghiêm làm cho không người nào có thể cự tuyệt ở trong đó.
– Được!
Những người đó tràn đầy kính sợ nói, phảng phất như người bọn họ đang đối mặt chính là Vạn Cổ Đại Đế khuất phục thiên hạ thời kỳ thượng cổ!
– Không được, bọn họ đuổi bổn tọa đến mức như chó trốn vào đồng hoang, tại sao có thể quên đi như vậy!
Con lừa đen vội vàng kêu oan.
– Phải bồi thường bổn tọa . . . 10 vạn linh thạch thượng phẩm, không, một trăm vạn!
– Cút sang một bên!
Chu Hằng một cước đạp bay con lừa đen, ôm quyền hướng mọi người, làm đủ lễ số, nhưng nếu như còn có người không chịu bỏ qua, vậy hắn kỳ thật cũng không phải là người dễ nói chuyện.
– Đắc tội!
Đại bộ phận người cũng là thi lễ đáp trả Chu Hằng, sau đó quay đầu bước đi.
Tất cả mọi người là người biết chuyện, biết Chu Hằng có thực lực kinh khủng bậc nào, cường giả loại này ai dám trêu chọc? Chính là như vậy, một hồi thì đám người đã đi hết.
– Chu tiểu tử, ngươi bắt được bảo vật gì?
Con lừa đen không có phẩm không có đức, không biết xấu hổ không có da mặt, lập tức đổi khuôn mặt, nổi lên nụ cười nịnh hót.