Lâm Dương phát tay áo, nhàn nhạt nói: “Đánh gãy chân của những người này, sau đó đuổi bọn họ về gia tộc Tư Mã. Về phần xe bên ngoài, toàn bộ đánh nát cho tôi!”
“Vâng.” Long Thủ lập tức hét lên liền cử người đi làm việc đó.
“Không được! Lâm thần y, dừng tay!!!”
Tư Mã Trường Tâm lo lắng hét lên.
Tư Mã Trường Tâm thở gấp, đồng tử cũng giãn lớn máy phần.
Lại nhìn thấy Lâm Dương quay đầu lại nhìn mình chằm chằm vào ông ta, nhàn nhạt hỏi: “Ông … vừa nói cái gì?”
Nhìn thây Lâm Dương đột nhiên quay đâu lại, Tư Mã Trường Tâm lập tức ngậm miệng lại.
Ông ta trừng to mắt, sững sờ nhìn Lâm Dương.
Lại nhìn thấy Lâm Dương quay người bước lại, đứng ở trước mặt Tư Mã Trường Tâm.
Tư Mã Trường Tâm thân thể lập tức run rầy không ngừng.
Không hiểu tại sao, lần đầu tiên ông ta lại sợ một người đến như vậy, rất sợ hãi.
Rõ ràng là mình đến từ Yến Kinh, rõ ràng và mình xuất thân từ một đại gia tộc, làm sao có thể bị một bác sĩ nhỏ bé làm thành dáng vẻ như thế này?
Hơn nữa… xem dáng vẻ của bác sĩ này, anh ta muốn làm cái gì?
Không lẽ anh ta dám ra tay với tôi sao?
Tư Mã Trường Tâm run bẫy bẫy, da đầu cũng thắt lại.
Nỗi sợ hãi hoàn toàn bủa vây ông ta.
Chỉ nhìn thấy Lâm Dương xua tay.
Những người đang đè Tư Mã Trường Tâm kia lập tức buông ông ta ra.
Nhưng Tư Mã Trường Tâm không dám đứng dậy, ông ta vẫn nằm sắp trên mặt đất, trợn to mắt nhìn anh.
Lâm Dương nghiêng lỗ tai, hỏi lại một câu: “Ông vừa mới nói cái gì? Tôi nghe không rõ. Anh nói lại một lần đi2”
Tư Mã Trường Tâm mở miệng, nhưng lại không dám lên tiếng.
Lâm Dương hừ lạnh một tiếng, nắm lấy tóc của Tư Mã Trường Tâm, lạnh giọng nói: “Chúng ta vốn dĩ không thù không oán, nhưng ông từ đầu đến cuối chưa từng đặt tôi vào mắt, cho nên tôi cũng sẽ không đặt ông vào trong mắt của tôi, con người tôi luôn là có ân báo ân có oán báo oán, nếu như ông muốn giết tôi, vậy thì hôm nay ông sẽ không ra khỏi Huyền Y Phái! “
“Tôi … tôi chỉ là…chỉ là nói đùa thôi …” Tư Mã Trường Tâm nuốt nước bọt, rùng mình nói.