Tần Tiêu nhìn kỹ một cái, mỉm cười đứng dậy: Đây không phải là Lực Hạ Đạt bị ta bẻ sạch bảy răng hàm tại túc vũ đình ở Trường An hay sao? Trách không được hắn ta nói tiếng Hán giỏi như thế, nhưng vẫn có một chút không lưu loát, giống như người nói đớt, ha ha!
Tần Tiêu nhẹ kẹp chặt bụng ngựa một chút, rung rung roi ngựa trên tay, vỗ nhè nhẹ yên ngựa, trêu tức nhàn nhã nói:
– Thật sự là nhân sinh hà xứ bất tương phùng! Ta tưởng là ai mà có văn hóa như vậy, nói tiếng Hán được đâu ra đó, thì ra là đệ nhất “dũng sĩ” Đột Quyết _ Lực Hạ Đạt tướng quân. Thật sự là thất kính quá.
Toàn thân Lực Hạ Đạt chấn động, trợn tròn tròng mắt rướn người về phía trước, kinh ngạc kêu lên:
– Tần….Tần! Chữ này lão tử nhận ra, là chữ Tần! Ngươi là Tần Tiêu!
– Ha ha! Quả nhiên là có văn hóa, thế mà còn nhận ra chữ Hán.
Tần Tiêu mắng, cười lớn tiếng nói:
– Chỉ là thật đáng tiếc, con mắt thật giống như lỗ đít, bổn tướng mặt khôi giáp vào sẽ không nhận ra. Sao, ngươi còn bao nhiêu cái răng, muốn bổn tướng giúp ngươi giải quyết sạch sẽ mấy cái còn lại không?
Lực Hạ Đạt vô thức sờ soạng miệng, lập tức nổi hỏa trong lòng. Lúc trước bị Tần Tiêu đánh cho răng rơi đầy đất rất mất mặt, về sau càng đau đớn nhiều, ngay cả thịt cũng không thể ăn mà chỉ có thể húp cháo.
Cừu nhân gặp mặt, vô cùng đỏ mắt!
Lực Hạ Đạt rống to một tiếng:
– Tiểu bạch kiểm nam mọi rợ, bổn tướng hôm nay sẽ lấy cái đầu chó của ngươi, báo thù rửa hận! Tiểu bạch kiểm, ngươi đừng chạy, có giỏi thì tới đây cùng gia gia chiến đấu trên ngựa, gia gia sẽ tới lấy đầu chó của ngươi!
Dứt lời liền liều lĩnh thúc ngựa chạy về phía trước!
– A, muốn đấu một mình sao?
Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng, tuy rằng hiện tại chiến trận đã sớm không còn thịnh hành một mình chiến đấu như thế này nhưng ngươi muốn tới, thì việc gì ta phải sợ ngươi chứ? Mày kiếm dựng lên, mãnh liệt kẹp bụng ngựa, cầm Phượng Si Lưu Kim Đang chạy vội đi ra ngoài. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Tướng sĩ hai quân đều có chút sửng sờ: Đây là sao chứ? Đại quân đánh một mình, đây là định chơi nổi một mình đấu sao?
Trán Mặc Y đổ mồ hôi từng giọt, tâm hồn thiếu nữ loạn chiến một hồi: Tên Hạ Lực Đạt này ngày thường lẫm liệt, khí thế hơn người, lớn hơn Tần Tiêu một vòng, gậy sắt nanh sói trong tay sợ là nặng hơn trăm cân, nếu không cẩn thận bị đánh trúng thì sẽ liền….
Lực Hạ Đạt nhớ tới khuất nhục ngày đó khiến lửa giận muốn nổ cả mắt, gậy sắt nanh sói trong tay như thái sơn, đập tới trước mặt Tần Tiêu.
Trong lòng Tần Tiêu hiểu rõ, nếu như dùng Phượng Sí Lưu Kim Đang của mình liều mạng với gậy sắt nanh sói của hắn thì có chịu thiệt, nói không chừng ngay cả binh khí cũng bị nện rớt, bị thương đầy người! Vì vậy nên khẽ nghiêng người, Phượng Sí Lưu Kim Đang chậm rãi lướt qua bên cạnh, hóa giải lực đạo của hắn, hàn quang lưỡi đao chợt lóe liền bổ vào người Lực Hạ Đạt.
Một gậy của Lực Hạ Đạt thất thủ, trong lòng kinh ngạc vì Tần Tiêu trốn thoát nhanh lẹ, lúc nãy lực gậy của mình đưa tới đã dùng quá mạnh không kịp thu về, rồi lại bị Tần Tiêu đập tới một đao, quá sợ hãi. Chật vật co rụt tay lại, cảm giác trên đỉnh đầu có một trận gió xẹt qua làm lạnh cả người. Suýt chút nữa hồn bay lên trời, liền giục ngựa của mình chạy về.
Tần Tiêu cũng không đuổi theo, tự thúc ngựa trở về. Các tướng sĩ quân Đường lập tức phát ra một hồi rống to như núi:
– Đại Đường! Đại tướng quân! Đại Đường! Đại tướng quân!
Trên mặt Tần Tiêu mang nụ cười, trông thấy Hạ Lực Đạt thở hổn hển liền đem roi ngựa trong tay giơ cao lên:
– Mạch Đao trận, tới đi!
– Rống, rống rống!
Ba ngàn người cầm mạch đao, do Vạn Lôi dẫn đầu, cùng nhau kêu rống tiến về phía trước.
Lực hạ Đạt chưa hết kinh hồn, các chiến sĩ Đột Quyết sau lưng bởi vì chủ tướng bị người khác một chiêu đánh bại chật vật trốn về mà bị áp chế, nghe thấy tiếng rống to như sấm liền có chút kinh hãi cùng bạo động. Bên tướng bên cạnh lớn tiếng nói:
– Đại tướng quân, lên đi, liều mạng với bọn nam mọi rợ đi.
Lực Hạ Đạt mơ hồ cảm thấy trên đỉnh đầu có cảm giác mát, nhưng chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ còn cách liều mạng, rống to một hồi:
– Các huynh đệ, giết! Giết sạch hết quân Đường! Xách đầu bọn chúng trở lại!
Kỵ binh Đột Quyết giống như hồng thủy tuôn ra. Tần Tiêu mang theo người tiên phong đã về tới cánh tả kỵ binh, nhìn thấy đội Mạch đao ngang nhiên không sợ mà giống như máy ủi đất đẩy về phía trước, tức thì quyết chiến với kỵ binh Đột Quyết!
Đại hãm đao dài hơn hai mét ùn ùn chém giết đi tới! Nhân hòa Mã lập tức tứ chi cất lên, máu khỏa cát vàng!
Hò hét chấn động rung trời, tiếng người Đột Quyết như mũi tên xé gió sắc nhọn chói tai, xuyên thấu qua đầu và cổ họng bọn lính quân Đường!
Tần Tiêu lớn tiếng nói:
– Truyền lệnh, tả hữu kỵ binh đi qua hai bên cạnh đánh. Nổi trống trợ uy, phóng nâng pháo hiệu, phục binh nổi lên bốn phía!