Nếu biết rồi sao còn muốn dùng?
Lại nghĩ đến “chàng cho ta, ta tự nguyện dùng” kia, Mạnh phi đành cười khổ, gật đầu, “Em hiểu rồi.”
Khó trách, khó trách, Quý phi có nhiều sách như vậy là để cảnh tỉnh các nàng, nhưng mà lại không cảnh tỉnh được chính mình.
Là người không muốn tỉnh lại đúng không?
Trong lòng Mạnh phi rét lạnh, chân tâm của đế vương rốt cuộc là ở đâu? Vẫn là không ở trên người phụ nữ. Đế vương vốn dĩ vô tình.
Nàng thất thểu rời đi, một chút mong chờ với đế vương cũng tiêu tán. May mắn nàng còn chưa hãm sâu vào. Quý phi đáng thương, giai nhân một thời cũng bị đối đãi vô tình như vậy.
Hiên Viên Mặc lạnh lùng đến mức cho thể tìm cả hương Trữ Thần đã thất truyền từ lâu để đưa cho Quý phi.
Đường Quả nhìn Mạnh phi mất hồn mất vía rời đi, nhướn mày lên cười một cái, “Nữ tử hậu cung chính là một hội bổ não, hơi lộ ra một chút thôi các nàng đã có thể suy diễn ra được cả nội dung luôn rồi. Nữ tử hậu cung chưa bao giờ để bản cung phải thất vọng.”
[Ký chủ sao biết Mạnh phi có thể nhìn ra được hương này có vấn đề?]“Trong cốt truyện có mà?”
[Có… Có hả?] Sao nó lại không biết?“Lúc Mạnh phi lên sàn, không phải có viết rằng mẹ nàng là truyền nhân chế hương à?”
[Hả… Nhưng mẹ nàng đã mất từ khi nàng tám tuổi rồi.]“Tay nghề tốt như thế, mẹ nàng chấp nhận bị đứt trong tay mình à? Nội dung trong cốt truyện không phải còn có, Mạnh phi chưa bao giờ dùng hương, còn đã từng nhắc Doãn phi không dùng vì hương không tốt hay sao?”
[Tôi… Để tôi xem lại kịch bản.]Edit: Phong Nguyệt
Beta: Jin Yin
Đăng trên wa–tt-pad _phongnguyetnguyet_
Đường tướng quân hi sinh, Đường Quả tự nhiên “bệnh.”
Bệnh đến nửa năm.
Đương nhiên, ngày nào Hiên Viên Mặc cũng đến an ủi cô, xong xuôi rồi sẽ vội vã rời đi.
Đường tướng quân chết trận, nhuệ khí của tướng sĩ Thiên Tần giảm xuống khiến những bộ lạc kia xâm phạm đến đất Thiên Tần, dường như đang muốn thị uy với Thiên Tần.