“Lần thứ ba ta gặp lại… phải nói là lại nghe được tin tức Trương tướng quân, thì Trương tướng quân đã chết” Tiêu Bố Y trong khi nói thì chú ý thấy Tẳn Thúc Bảo đã ôm lấy ngực. “Khi ta nghe tin tức này, cảm giác đầu tiên là không tin, ta không tin dưới gằm trời này còn có người giết được vị anh hùng cái thế này! Nhưng mà sau đó ta lại hiểu rằng, xác thực không ai có thể giết chết Trương tướng quân. Trương tướng quân là tự sát mà chết. Hắn ra vào vòng vây quân Ngoà Cương, như vào chỗ không người, hắn cứu ra vô số đệ tử quận Tề. Nhưng lại để lại tính mạng của mình. Ta rốt cuộc sau khi hắn chết, một lần nữa rò ràng về hắn, sau khi hắn chết, một lần nữa nhận thức về hắn. Ta rốt cuộc sau khi hắn chết, rõ ràng hắn là dạng người gi. Một người khi còn sống, giống như gió mát trăng sáng, làm cho không người nào có thể cảm thấy, nhưng sau khi hắn chết, lại như núi cao nguy nga. đóng ở trước mặt tất cả mọi người. Đại Tùy trừ Trương tướng quân ra, không một người có thể làm được điểm ấy, Trương tướng quân… ta khâm phục hắn, Trương tướng quân… trong suy nghĩ của Tiêu Bố Y ta, chính thức là đệ nhất hào kiệt Đại Tùy!”
Tiêu Bố Y khi nói đến đây. thần sắc nghiêm nghị, tràn đầy kính trọng.
Hắn hiểu rõ giờ khắc này, hắn đang nói lời thật tình!
“Ngươi nói sai rồi một điểm” Tẳn Thúc Bão rốt cuộc mờ miệng, thanh âm trầm thắp lạnh
“Sai ờ noi nào?” Tiêu Bố Y có chút kinh ngạc.
“Ngươi nói Trương tướng quân tự sát mà chết. Thật ra ngươi là mười phẳn sai” Tẳn Thúc Bảo vẻ mặt đột nhiên trở nên hết sức tỉnh táo. “Trương tướng quân… là bị ta ám toán một đao trước, bằng không hắn… sẽ không chết!”
“Thật sao?” Tiêu Bố Y nhướng mày.
Tần Thúc Bảo nghiêm mặt nói: “Không sai. Là thật. Ngươi nếu quả thật kính ngưỡng Trương tướng quân, thật cùng hắn hiểu rõ như vậy, thật là một cái anh hùng hào kiệt, nên giết ta, vì Trương tướng quân báo thù, vì đệ tử quận Tề giải oan, vì thiên hạ chính khí ra tay, bằng không ngươi chỉ là một ngụy quân từ làm bộ làm tịch mà thôi!”
Xoảng một tiếng. Tẳn Thúc Bảo đã chậm rãi rút yêu đao ra. Đao lạnh nhưbăng. ánh đao thắng tuyết, chiếu rọi lên trên khuôn mặt tiều tụy thê lương cùa Tẳn Thúc Bảo. Tẳn Thúc Bảo trở đao hai cái, đã cắt áo da trên người, lộ ra vị trí ngực. Đảo ngược chuôi đao, Tần Thúc Bảo đem đơn đao đưa tới trước mặt Tiêu Bố Y, chỉ tay vào ngực mình, trầm tĩnh nói: “Từ nơi này đâm xuống, chết ờ trên tay Tiêu Bố Y ngưoi, Tẳn Thúc Bảo chết cũng không tiếc!”
Nghe được thanh âm rút đao. Trình Giảo Kim bỗng nhiên quay đầu. trông thấy Tẳn Thúc Bảo đưa đao, mặc dù không có nghe được hai người nói cái gì. nhung hắn đã rõ ràng ý tứ cùa Tần Thúc Bảo.
Bước tới trước một bước, rồi lại lui về phía sau hai bước. Trinh Giảo Kim ngồi xuống trên một thân cây, khóe miệng mang theo nụ cười chua chát, lầm bẳm nói: “Thúc Bảo. ngươi cần gì phải tự làm khổ mình?” xem tại TruyenFull.vn
Tiêu Bố Y nhìn sang đơn đao, chậm rãi đưa tay tiếp nhận. Tẳn Thúc Bảo nhắm hai mắt lại. trên mặt chỉ còn lại sự bình tĩnh, đột nhiên nghe vù một tiếng, gió lạnh theo sát bên tai hắn lao qua, tiệp đó nghe xoạt một tiếng, đại thụ sau lưng chấn động.
Tần Thúc Bảo chậm rãi mờ mắt ra, quay đằu nhìn lại. chỉ thấy đơn đao cơ hồ đâm xuyên qua đại thụ sau lưng, chi còn lại chuôi đao rung động lắc lư, giống như tiếng lòng. Tần Thúc Bảo chỉ nhìn sang đơn đao. trong ánh mắt có sự bất đắc dĩ. hắn thoạt nhìn muốn sống cũng khó, muốn chết cũng không được. Tiêu Bố Y đã cười lạnh nói: “Tần Thúc Bảo. ngươi đang tính toán cái gi? Dưới tay Tiêu Bố Y, không giết người nhu nhược! Ngươi có phải cảm giác minh rất anh hùng hay không, nhưng ngươi thật sự quá sức làm ta thất vọng!” Tẳn Thúc Bảo hờ hững nói: “Ta chưa bao giờ là anh hùng, ta cũng chưa bao giờ đối với bản thân kỳ vọng cái gi”.
Tiêu Bố Y quát: “Ngưoi biết ta tại sao phải nói với ngươi nói về việc Trương tướng quân?”
“Không biết!”
“Ta hiểu rằng ngươi vẫn cảm thấy. Trương tướng quân chết, ngươi không thể trốn tránh trách nhiệm! Do đó ngươi áy náy. ngươi bàng hoàng, ngươi thậm chí muốn tìm người chấm dứt tính mạng của ngươi. Nhưng vì sao lựa chọn ta, chẳng lẽ ta chuyên giết người nhu nhược sao? Có thể cùng Tiêu Bố Y ta lả địch, tại sao lại là một người nhu nhược? Ta đề cập tới Trương tướng quân, bời vì ta hiểu rằng hắn là một tướng quân đinh thiên lập địa, nhân nghĩa hơn người” Tiêu Bố Y tức giận nói: “Bằng vào Tần Thúc Bảo ngươi, sẽ làm hắn cả đời canh cánh trong lòng, chết cũng không chịu tha thứ sao? Ngươi mười phần sai rồi. hắn lúc ấy ngay cả Lý Mật cũng đã buông tha, tại sao còn có thể hận ngưai? Ta hôm nay tới đây. chi muốn nói với ngươi, hắn đã tha thứ cho ngươi!”
“Ngươi không phải Trưong tướng quân, làm sao ngươi biết hắn đã tha thứ cho ta?” Tẳn Thúc Bảo ảm đạm nói.
“Ngươi cũng không phải Trưong tướng quân, làm sao ngươi biết hắn không tha thứ ngưoi?” Tiêu Bố Y lại tĩã lời một cách mỉa mai.
Tẳn Thúc Bảo thê lương cười cười, “Ngươi và ta cũng không phải là Trương tướng quân, cũng không quyền thay hắn quyết định. Thật ra có biết hay không thi thế nào. chuyện mà mình đã làm, bản thân chẳng lẽ không biết?”
Tiêu Bố Y tiến lên một bước, chỉ tay vào mộ bia nói: “Nơi này là một mẫu thân vĩ đại… Nhưng nàng người lại không có dạy dỗ con cho tốt! Ta vì nàng mà cảm thấy được sự thương tâm khổ sờ!”
Tẳn Thúc Bảo đã nắm chặt nắm tay, tức giận nói: “Ngươi nói cái gì?” Hắn có thể dễ dàng tha thứ người khác vũ nhục bản thân, nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ người khác vũ nhục mẫu thân mình.
Tiêu Bố Y cười lạnh nói: “Chỉ ngươi có mẫu thân, người khác không có? Chỉ ngươi biết tận hiếu đạo. người khác sẽ không? Tiêu Bố Y trên đời này. chưa bao giờ thấy qua mặt mẹ đẻ, cũng chưa từng đối với mẫu thân tận chút ít hiếu đạo. nhung Tiêu Bố Y so với đại hiếu từ ngươi hiểu hơn, bất luận mẫu thân gì, đều hy vọng con mình kiên cường mà sống, khoái hoạt mà sống, là một nam nhân, mà không phải là một kẻ nhu nhược. Ngươi chẳng lẽ có thể nói, mẹ ngươi hy vọng ngươi cứ như vậy mà chết đi? Ngươi chẳng lẽ cho rằng, mẹ ngươi nhìn thấy bộ đáng của ngươi hôm nay, dưới cừu tuyền sẽ an tâm khoái hoạt? Ngươi bất trung bắt hiếu, chẳng lẽ bây giờ còn muốn cho mẹ ngươi sau khi chết cũng không thể an tâm?”
Tằn Thúc Bảo thống khồ không chịu nồi, nhưng lại vô lực bác bỗ.
Tiêu Bố Y lại nói: “Là nam nhân, đều phạm sai lầm! Nhưng phạm sai lằm có thể sừa đồi, mới xem là nam nhân chân chính, là mẫu thân đều hiểu! Tẳn Thúc Bảo. ngươi nếu là một nam nhân, hôm nay phải đứng lên. sủa lại sai lặm cùa ngươi. Mẹ ngươi hy vọng ngươi làm cái gi, Trương tướng quân hy vọng ngươi làm cái gì. chẳng lẽ ngươi không rò ràng sao?”
Tần Thúc Bảo thống khổ lắc đầu nói: “Ta không biết, ta không biết! Tiêu Bố Y, ngươi đừng bức ta”.
Tiêu Bố Y gầm lên một tiếng, tung ngươi vọt tới, đã rút thanh đao trên cây ra, nghiêm nghị nói: “Ngươi chẳng lẽ không biết mẹ ngươi chỉ hy vọng ngươi đường đường chính chính làm người, chẳng lẽ ngươi khôiig biết Trương tướng quân hy vọng ngươi hoàn thành tâm nguyện mà hắn làm chưa xong? Ngươi cái này cũng không biết, còn sống làm gì nữa?”
Hắn nhảy lên cao, một đao như lôi đình đánh xuống, đã kích lẻn bông tuyết văng khắp nơi, gió lạnh rền vang Tẳn Thúc Bảo ngây ra như tượng, mồ hôi đầm đìa, cũng không né tránh, chỉ lẩm bẳm nóí: “Tâm nguyện còn chưa xong?”
Chỉ nghe đến bùng một tiếng vang lớn, trường đao Tiêu Bố Y cầm rơi xuống đất, gày làm hai đoạn, tiện tay vung lên, đoạn đao cắm trên mặt đất, rang động bẳn bật.
Tiêu Bố Y thấy Tần Thúc Bảo vẫn không nói, hừ lạnh một tiếng. “Hôm nay Tiêu mỗ tới đây, chỉ vì mẹ ngươi cùng Trương tướng quân, lời nói đã tận, ngươi tự minh giải quyết cho tốt”.
Hắn sau khi nói xong, sải bước đạp tuyết ròi đi, chỉ thấy ánh nắng chiều đã muộn chiếu xuống, qua núi xa rơi vào trên người Tẳn Thúc Bảo cùng thanh đao gãy cắm trên mặt đất, hai cái bóng, đều lạnh lẽo rung động!