– Ngươi hai ngày này một mực đang bế quan, khẳng định không biết, lần này trong tinh anh hậu bối đến từ Bắc Vực xuất hiện một thiên tài danh tiếng còn thịnh hơn ngươi.
– Ah, là ai?
Huyền Thiên nhún vai hỏi.
Ngạo Huyên Huyên nói:
– Là đệ tử thế lực tam phẩm Trịnh gia, tên là Trịnh Uyên, năm gần mười sáu tuổi đã có tu vị Địa giai cảnh nhị trọng, nghe nói khi hắn đột phá Địa giai cảnh còn chưa tới mười lăm tuổi, lúc đột phá Địa giai nhị trọng không đến mười sáu tuổi.
Huyền Thiên mỉm cười, nói:
– Coi như cũng được.
Xa một chút mà nói, Huyền Thiên từng gặp tam đại hậu bối tân tú Đệ Nhất Công Tử, Luyện Huyết Công Tử, Trục Nhật Công Tử. Gần một chút, không lâu trước đây Huyền Thiên gặp phải Hướng Thiên Tiếu cũng mới mười sáu tuổi, đã có tu vị Địa giai cảnh ngũ trọng, hơn nữa còn cách hai cảnh giới, đánh bại cao thủ Địa giai cảnh thất trọng.
Cho nên, nghe được Trịnh Uyên mười sáu tuổi Địa giai cảnh nhị trọng cũng không khiến hắn cảm thấy thiên tài lắm.
Ngạo Huyên Huyên thét một tiếng kinh hãi, nói:
– Cái gì gọi là coi như cũng được, tư chất như vậy đã thập phần yêu nghiệt rồi, ngươi còn ba tháng nữa sẽ đủ mười sáu tuổi, Trịnh Uyên ở tuổi của ngươi đã đột phá đến Địa giai cảnh nhị trọng rồi.
Huyền Thiên nói:
– Võ giả Địa giai cảnh tam trọng khẳng định không phải là đối thủ của hắn.
Ngạo Huyên Huyên gật đầu nói:
– Ngày hôm qua, một vị chấp sự Địa giai cảnh tam trọng tỷ thí với Trịnh Uyên liền thua ở trong tay hắn, là người có danh tiếng thịnh nhất trong hơn ba trăm vị đệ tử đặc thu ở Bắc Vực. Nhưng điểm công lao của hắn cũng không cao, còn chưa đủ 100 điểm, chuyện ngươi có được 325 điểm công lao điểm đã sớm truyền đi, Hoàng Thiên, ngươi cũng phải cẩn thận một chút, Trịnh Uyên tựa hồ đối với ngươi rất bất thiện.
Huyền Thiên ngạc nhiên nói:
– Ta với hắn cũng chưa từng gặp mặt, không quen biết, chẳng lẽ hắn cũng nhìn ta khó chịu?
Ngạo Huyên Huyên nói:
– Đương nhiên, điểm công lao của ngươi cao nhất, Trịnh Uyên không phục lắm, một mực nói ngươi bất quá là dựa vào vận khí, danh không hợp thực, ta nghe được một ít tin tức, hắn nói muốn tìm ngươi quyết đấu, cho ngươi một giáo huấn khiến mọi người biết ai mới là đệ nhất nhân trong nhóm đệ tử đặc thu.
Huyền Thiên im lặng cười cười, nói:
– Tất cả mọi người biết rõ tu vị hắn đệ nhất trong hàng đệ tử đặc thu, cần tìm một võ giả Tiên Thiên cảnh như ta so cái gì, đây không phải là khiến người chế giễu sao, thật sự là trẻ con.
Ngạo Huyên Huyên nhún vai, nói:
– Lời này của ngươi nếu là rơi vào tai Trịnh Uyên chỉ sợ hắn sẽ lập tức tìm ngươi quyết đấu, hôm qua hắn cùng với chấp sự Địa giai cảnh tam trọng tỷ thí, nguyên nhân là do chấp sự nói hắn tính trẻ con, kết quả hắn liền chết sống muốn quyết đấu với chấp sự kia.
Huyền Thiên khẽ cười nói:
– Xem ra lại là một đệ tử thế gia bị trưởng bối gia tộc làm hư mất rồi!
Khi nói những lời này, Huyền Thiên trong nội tâm nghĩ tới Ngạo Vô Song, cũng là đệ tử thế gia, cũng không coi ai ra gì.
Nhưng tư chất Trịnh Uyên hiển nhiên cao hơn Ngạo Vô Song, tu vị và thực lực càng cường đại hơn rất nhiều.
Ban đêm ngày 19 qua rất nhanh qua đi, ngày 20 tháng 3 cuối cùng đã tới.
Đối với đệ tử đặc thu đến từ Bắc Vực, hôm nay là một thời gian trọng yếu, buổi sáng, liền bị chấp sự Bắc Thần Các dẫn đến trong sâm phạm vi trăm mét.
Thiên Tinh Các ở Bắc Vực tổng cộng thu bốn trăm hai mươi người, nhưng đến Bắc Thần Các chỉ có ba trăm mười bảy người, một trăm lẻ ba người khác đã bị chết trong quá trình điều tra Luyện Huyết Tà Giáo.
Ánh mắt Huyền Thiên đánh giá mọi người, rất dễ dàng liền tìm ra được Trịnh Uyên, hắn mới mười sáu tuổi, đã có tu vị Địa giai cảnh nhị trọng, nhìn qua liền biết.
Lúc Huyền Thiên nhìn về phía Trịnh Uyên, Trịnh Uyên cũng đang nhìn về phía Huyền Thiên, bờ môi nhếch lên, lộ ra một tia khinh thường.