“Điều phối hợp lý à… Triều đình… Mà thôi, không nói đến nữa. Ta đã phái người đi gọi Liêu Tư mã rồi, sẽ nhanh chóng đến đây thôi.”
“Đa tạ tướng quân!”
“Ừm, huynh đệ cấp dưới nhận được tin nhà cũng là một chuyện đáng mừng… Nhân tiện, người đâu, pha trà cho hai vị tiên sinh! “
Nghe mệnh lệnh, một binh sĩ bước vào, nhận lệnh rồi bước ra bên ngoài.
Sau một lúc chờ đợi, một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, mặc áo giáp da, bước nhanh vào cùng với hai binh sĩ khác, trên mặt còn lộ ra vẻ phấn khích vui mừng.
“Thư nhà ở đâu, thư nhà ở đâu?”
Liêu Chính Bảo có giọng nói rất lớn, người chưa tới mà âm thanh văng vẳng từ xa. Trông y khác hẳn với nét hiền lành của phụ thân mình.
Bước vào sảnh phòng, Liêu Chính Bảo chắp tay cúi đầu trước với vị tướng quân, sau đó nhìn sang Kế Duyên.
“Thư nhà đâu? Thư nhà đâu rồi? Cuối cùng thì phụ mẫu của ta cũng hồi âm lại cho ta ư? Tìm được người có thể viết được thư nhà không phải là dễ, mà nhà ta cũng không dư tiền để trả phí viết văn chương hộ. Ta chờ mong bức thư này từ lâu lắm rồi, giờ rốt cuộc cũng tới!”
Tâm tình của Liêu Chính Bảo rất kích động. Từ trong câu nói vừa rồi của y, có thể dễ dàng đoán ra rằng, y đã từng viết rất nhiều phong thư gửi về cho gia đình. Nhưng đáng tiếc thay, chẳng có phong thư nào được gửi đến quê nhà cả.
Kế Duyên khẽ thở dài, chỉ hơi chắp tay chào y rồi nghiêm mặt nói.
“Cũng không phải là thư viết tay, nhưng ta mang theo tín vật và lời nhắn đến đây.”
Vừa nói, Kế Duyên vừa lấy một vật dài bằng cánh tay được quấn chặt bằng vải từ sau lưng ra, sau đó đưa cho Liêu Chính Bảo. Liêu Tư mã cũng vội vàng tháo lớp vải ra, để rồi trông thấy một thanh kiếm gỗ bên trong.
Ngoài ra, trên thanh kiếm gỗ còn khắc hình một cậu bé và vài nét gạch nhỏ.
Vừa rơm rớm nước mắt trong lúc chạm vào thanh kiếm gỗ này do cha y làm khi còn nhỏ này, như thể Liêu Chính Bảo được nhìn thấy thời thơ ấu vui vẻ của chính bản thân vậy.
“Đúng là của ta, là thanh kiếm gỗ mà phụ thân đã đẽo cho ta. Ta không ngờ nó vẫn còn đó, không ngờ là phụ thân vẫn giữ ở đó. Rõ ràng là ta đã không thể tìm ra trước khi nhập ngũ cơ mà…”
Liêu Chính Bảo bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Kế Duyên và Thường Dịch.
“Phụ mẫu của ta thế nào? Những người trong thôn vẫn khỏe chứ?”
Kế Duyên trịnh trọng đáp.
“Liêu Tư mã cứ yên tâm, phụ thân và mẫu thân của ngươi vẫn rất khỏe, ăn được ngủ được. Không những thế, phụ thân của ngươi còn vận động cả thôn dựng nên một khu nghĩa mộ để làm nơi chôn cất những bộ thi hài nơi hoang dã, là một người tốt bụng được rất nhiều người biết đến.”
“Ồ ồ ồ, thế thì tốt quá, thế thì tốt quá! “
Cuối cùng, Kế Duyên cũng nở một cười, nói.
“Nhân tiện, dù đã cao tuổi nhưng hai ông bà lại có thêm một đứa con. Tính ra, ngươi lại có thêm một thân đệ đệ rồi, tên Liêu Bảo Quy, năm nay được sáu tuổi.”
“Thật ư? Thật ư?”
Liêu Chính Bảo mừng rỡ ra mặt, nắm chặt cây kiếm gỗ bằng cả hai tay, sau đó mới vỗ mạnh đùi mình.
“Ây da, vậy nên để lại thanh kiếm gỗ này cho đệ đệ ta chơi. Sao lại mang đến đây làm gì? Phụ mẫu chỉ cần gửi lời nhắn là được rồi. Mà này, chẳng hay phụ mẫu của ta nhắn nhủ gì cho ta vậy?”
“À thì…”
Kế Duyên luôn có khả năng ăn nói rất tốt, đã bao nhiêu lần dùng công phu mồm mép để cứu mạng và lật ngược tình thế. Nhưng lần này, hắn lại nghẹn lời, sau đó mới bước đến gần Liêu Chí Bảo, thì thào nói riêng cho mỗi mình y đủ nghe thấy.
“Hai ông bà Liêu gia hy vọng rằng, ngươi có thể trở về nhà. Tòng quân bao năm mà chưa về, họ rất nhớ ngươi.”
Liêu Chính Bảo sửng sốt một lúc, nhìn Kế Duyên và Thường Dịch, sau đó nhìn với những người khác trong sánh phòng, cuối cùng hỏi thẳng ra.
“Gọi ta trở về ư?”
Y vừa nói xong, bầu không khí trong sảnh phòng đột nhiên trầm hẳn xuống. Một vài binh sĩ bên cạnh nhìn về phía Liêu Chính Bảo, thậm chí vị tướng quân nơi đây cũng ngồi thẳng lưng lên nhìn y.
Khi Liêu Chính Bảo nói lớn tiếng ra câu này, Kế Duyên và thậm chí là Thường Dịch đã mơ hồ biết được câu trả lời mà y sắp sửa nói.
Về phần Liêu Chính Bảo, sau khi y nói xong thì vẫn nhìn chằm chằm vào thanh kiếm gỗ trong tay, im lặng hồi lâu mới nói gằn giọng từng chữ.
“Hai vị có năng lực lớn như vậy, liệu có thể giúp ta trở về nhà được không?”
Thường Dịch nhìn Kế Duyên, thấy hắn không lên tiếng mới mở miệng trả lời.
“Chút chuyện nhỏ ấy không làm khó được ta và Kế tiên sinh. Ngươi thấy đấy, chúng ta đã xin được công văn đến đây, nhiêu đấy đã đủ chứng minh năng lực của hai ta.”
“Ha ha, nhưng hai vị tiên sinh đây cũng chỉ là thư sinh chân yếu tay mềm, dù sau lưng có gia sản giàu có nhưng việc này còn liên quan đến các mối quan hệ nữa. Mà quan phủ cũng không phải là vật trang trí đâu. Có lẽ là khá dễ dàng để xin được một tờ công văn chính thức, nhưng nếu ta trở về như vậy chính là hành vi đào ngũ, bị phát hiện sẽ mang tội xử trảm, lại có liên lụy đến người nhà. Nói không chừng, còn liên lụy đến hai vị tiên sinh nữa.”
Thường Dịch tiếp tục.
“Đây là chuyện nhỏ, chúng ta vẫn giải quyết được.”
“Ha ha ha, ta không tin!”
Sau khi Liêu Chính Bảo nói xong, y ngẩng đầu nhìn Thường Dịch một cái trước khi tiếp tục nhìn chằm chằm vào thanh kiếm gỗ trong tay.
Vị tướng quân đang ngồi bên kia dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Y siết chặt hai tay vào thành ghế, trong nội tâm cũng đấu tranh không kém gì Liêu Chính Bảo. Ngay lúc vừa định mở lời san sẻ, Liêu Chính Bảo đột nhiên ngẩng đầu nhìn Kế Duyên và Thường Dịch.
“Hai vị tiên sinh! Cảm ơn các ngài đã mang tin nhà đến đây. Về phần thanh kiếm gỗ này… nhờ hai người thay ta trao lại cho đệ đệ!”
Liêu Chính Bảo trả lại thanh kiếm gỗ cho Kế Duyên, mở lời nói tiếp bằng một giọng điệu vô cùng kiên định.
“Phụ thân ta đã lập nên nghĩa mộ, còn là một người tốt bụng nổi tiếng chốn quê nhà. Tất nhiên, con trai của ông ấy không thể trở thành một kẻ đào ngũ đáng xấu hổ được. Quê nhà còn có huynh đệ của ta, nhưng nơi đây cũng có! Phiền hai vị tiên sinh trở về nói với phụ mẫu và đệ đệ của ta rằng, rồi đây Chính Bảo sẽ khải hoàn về quê. Còn bây giờ… Ta không thể quay về được… Phù…”
Cuối cùng, Liêu Chính Bảo thở phào một hơi, ngay cả giọng nói cũng dường như đang run nhẹ.
Kế Duyên khẽ thở dài, vỗ vai Thường Dịch rồi lắc nhẹ đầu, sau đó mới nói với Liêu Chính Bảo
“Ngươi có chắc chắn với quyết định này chưa?”
Thường Dịch cũng không thể không nói thêm vào.
“Ngươi có biết ta và Kế tiên sinh là người phương nào hay không? Ngươi nên biết rằng, nếu quay về, ngươi không những được đoàn tụ với gia đình, mà còn nhận được phước đức mà người phàm khó có thể tưởng tượng. Ngươi có biết là…”
“Vậy ngài có biết về tình huynh đệ giữa ta và mấy nghìn đồng chí khác trong tòa thành này hay không? Liệu ngài có biết, ta sẽ phải đau khổ nhường nào nếu bỏ rơi bọn họ mà trở về quê nhà? Chỉ vừa nghĩ đến điều đó, lương tâm của ta đã phải cắn rứt liên tục, khó có thể bình an cho được!”
Không chờ Thường Dịch nói xong, Liêu Chính Bảo đã thét to về mặt y với vành mắt đỏ hoe.
“Ta biết rõ, hai vị tiên sinh đây ắt hẳn là những người vô cùng tài ba, ta biết đấy chứ! Nhưng ta đã quyết định rồi, xin đa tạ!”
Bị chống đối ngay mặt thế này, nhưng Thường Dịch cũng không tức giận, ngược lại còn gật đầu với Liêu Chính Bảo với một nụ cười. Sau đó, ý lấy ra một lá phù từ trong tay áo. Tờ phù lục kia lóe lên một vầng sáng rồi biến mất, nhưng chỉ có mỗi Kế Duyên có thể trông thấy mà thôi. Trong mắt những người xung quanh, họ chỉ nhìn thấy đây là một món đồ chơi với các nét vẽ trông không khác gì “gà bới.”
“Cầm lấy đi! Đây là phước bình an mà phụ mẫu ngươi đi thỉnh về cho ngươi. Ngươi bắt buộc phải mang theo vật này dù bất cứ thời gian nào. Vậy nhé, chắc ngươi không từ chối vật này chứ?”
Liêu Chính Bảo lại sửng sốt một hồi, sau đó nhanh chóng chộp lấy.
“Sao ngài không lấy ra sớm hơn? Dĩ nhiên là ta sẽ luôn luôn mang theo bên mình!”
Thấy cảnh này, Kế Duyên cũng mỉm cười, gật đầu với Thường Dịch rồi nhìn sang Liêu Chính Bảo và vị tướng quân kia.
“Nếu chuyện đã thế này, coi như ta với Thường tiên sinh đành phải thất tín với người rồi!”