“Ta sẽ còn quay lại. Nàng hãy đợi ta.”
Nguyên Sâm nén lại quyết tâm muốn đoạt lấy nàng và rời đi. Kể từ đó gã toàn tâm toàn ý thực hiện mưu đồ đoạt lấy tam giới. Nhưng trước mắt gã đã luyện thành công thần lực, trở thành một tên ác bá khét tiếng mà đi đâu ai cũng phải kiêng dè. Gã còn chẳng thèm quan tâm đến chuyện gã đã tự do tu luyện thần khí mà không báo cáo cho tiên giới, chẳng thèm quan tâm bản thân đang bị Thiên giới truy nã.
Nguyên Sâm thật lòng muốn biết kẻ đã cướp mất trái tim của Đan Hy là ai. Gã đã âm thầm thâm nhập vào ái tình hồng trần, mất ba ngày ba đêm mới tìm ra sợi tơ hồng của Đan Hy. Nhưng sợi tơ hồng của nàng lại được gắn kết với gã, một sợi tơ hồng màu đen – một sợi nghiệt duyên.
Nguyên Sâm khi ấy còn hân hoan vui mừng khi thấy người được kết đôi với Đan Hy là gã, cho đến khi gã biết lời nguyền của sợi nghiệt duyên mới hoảng loạn. Sợi nghiệt duyên chỉ xuất hiện khi tình cảm của một trong hai người kia sâu nặng đến mức khiến sợi tơ hồng biến thành màu đen. Sợi nghiệt duyên ấy còn mang một lời nguyền rằng một trong hai sẽ phải giết chết người còn lại mới có thể có cuộc sống tốt đẹp.
Nguyên Sâm dĩ nhiên vẫn còn yêu Đan Hy, nhưng gã yêu chính bản thân gã hơn. Thời gian trôi qua nhiều năm như thế khiến gã nhận ra chỉ có bản thân mới là nhất. Gã muốn đứng đầu cả tam giới thì phải giết chết Đan Hy, nàng có thể sẽ là trở ngại lớn nhất trong cuộc đời của gã. Liệu tình cảm mà gã dành cho nàng đủ lớn so với dã tâm của gã hay không, chỉ có gã mới biết câu trả lời. Gã dùng thần lực cắt bỏ sợi nghiệt duyên có tên nàng và gã, giấu trong túi thơm và cất giữ cẩn thận.
Sau đó, Nguyên Sâm bắt đầu tìm kiếm tung tích của Đan Hy. Hình như nàng sợ gã có thể quay trở lại nhà của nàng như lời gã đã hứa, nên nàng đã bật âm kể từ đó. Gã chẳng bao giờ có thể tìm gặp được nàng nữa. Gã đã hỏi thăm những người sống bên cạnh nhà nàng, chỉ nhận được hai chữ “Không biêt” rồi thôi.
Nguyên Sâm gặp may khi một lần quay trở lại nhà của nàng, khi đó gã đã gặp một kẻ quen mặt. Đó là chú hàng xóm của Đan Hy, chú thương yêu nàng như con gái. Có một lần gã trông thấy chú mang một ít bánh được làm từ bột gạo đem sang cho nàng. Có lẽ chú biết tung tích của Đan Hy ở đâu.
Nguyên Sâm nhẹ nhàng đến bên cạnh lão già, người đang quét dọn sân vườn nhà Đan Hy. Gã lặng lẽ gọi tên:
“Chú Nhân.”
Người đàn ông lớn tuổi, lưng gù gù, vừa nghe thấy Nguyên Sâm gọi tên mình liền quay mặt lại nhìn. Lão hơi bất ngờ khi nhìn thấy gã – một người trước đây từng lẽo đẽo theo sau Đan Hy khắp nơi, người đã biến mất tâm bao năm nay.
“Nguyên Sâm đã về rồi ư? Bao năm qua con đã sống ở đâu thế?”
Rõ ràng Đan Hy không nói nguyên nhân đã đuổi Nguyên Sâm cho chú Nhân biết. Trong mắt chú, gã vốn dĩ là một chàng trai hiền lành, luôn ở bên cạnh chăm sóc Đan Hy.
Nguyên Sâm hỏi:
“Đan Hy đã đi đâu vậy chú? Cháu tìm mãi không thấy.”
Chú Nhân mắt thì nhìn xa xăm tận đâu, miệng thì trả lời:
“Con bé chỉ nhờ ta quét dọn nhà cửa giúp. Ta thật tình không biết gì cả.”
Chú chẳng giỏi nói dối. Đó là lời nhận xét trong đầu của Nguyên Sâm. Mắt của chú Nhân láo liêng, cứ tránh nhìn thẳng vào mắt gã, càng khiến lời nói kia có vẻ dối trá hơn. Hừm, hẳn là chú đã được dặn dò sẽ trả lời như thế nếu gã đến đây tìm.
“Chẳng còn cách nào khác cả.” Nguyên Sâm vừa dứt lời thì cơ thể chú Nhân tự động bị kéo đến trước mặt gã.
Nguyên Sâm chụp lấy cổ của chú Nhân, ép chú nhìn vào đôi mắt của gã. Gã đã không còn là Nguyên Sâm của trước kia, người chỉ biết được vài pháp thuật đơn giản. Gã bây giờ đã có thể đọc được tâm trí lẫn ký ức của người khác.
Con ngươi của Nguyên Sâm đổi sang màu đỏ của máu. Gã nhìn sâu vào con ngươi của chú Nhân và bắt đầu đọc lấy ký ức của chú, theo thứ tự lùi lại, từ mới trở về cũ. Gã bỏ qua những ký ức vụn vặt, những cuộc gặp gỡ của chú với những người khác, chỉ chờ đến khi khuôn mặt tươi cười rạng ngời của Đan Hy xuất hiện mới dừng lại.
Nguyên Sâm thấy Đan Hy đang cười rất hạnh phúc. Nàng vừa kể về cái tên nào đấy tên Huyết mà khi nàng gọi tên của hắn, gã liền biết đây chính là người đã cướp lấy trái tim của nàng, giọng điệu khi nàng thốt ra chữ “Huyết” nghe ngọt ngào lại có chút ngượng ngùng, chẳng giống như khi nàng gọi tên gã.
“Huyết vừa ghé qua. Chàng ấy đã giữ lời. Chàng ấy đã quay lại tìm cháu đấy. Chàng hỏi cháu có muốn đi cùng với chàng không và cháu đồng ý rồi.”
Chú Nhân cũng vui theo niềm vui của nàng. Chú cười hớn hở và nói:
“Khi nào thì cháu đi?”
“Ba ngày sau. Lần này đến đây chào tạm biệt chú thôi. Với lại, sau này Sâm có xuất hiện tìm cháu, chú đừng nói gì cả, chỉ cần nói không biết là được. Sau này, cháu sẽ viết thư cho chú thường xuyên.”
“Sao thế? Sao con lại tránh mặt Sâm? Thằng bé nhất định sẽ muốn biết con ở đâu mà. Thằng bé thật sự là người tốt.”
“Cháu không chắc nữa. Lần đó Sâm khiến cháu đau và sợ hãi. Cháu cũng sợ Sâm sẽ làm chuyện dại dột, liên quan đến tính mạng của Huyết.”
Nguyên Sâm điên cuồng lục tìm giọng nói của Đan Hy, mỗi lần giọng nói của nàng cất lên, gã lại dừng lại nghe ngóng. Nào là:
“Cháu và Huyết chính thức là một đôi rồi. Cháu vui đến chết mất. Thì ra cũng có chuyện khiến người ta hạnh phúc đến ngất xỉu chú nhỉ?”
Nào là:
“Huyết bận không thể đến thăm cháu, nhưng chàng hứa sẽ quay lại sớm thôi.”
Lại thêm một ký ức vui vẻ khác của Đan Hy, khi nàng ngồi trên chiếc đu mà gã đã làm cho nàng, kể cho chú Nhân nghe về tên Huyết ấy:
“Chàng ấy cũng thầm thương trộm nhớ Đan Hy. Chàng ấy muốn ở bên cạnh cháu như một người tình.”
Nguyên Sâm tiếp tục lục lọi giọng nói của Đan Hy:
“Cháu nhớ Huyết quá. Cháu có nên bày tỏ nỗi lòng cho chàng ấy nghe không? Chàng ấy sẽ không sợ rồi chạy mất đâu hả chú?”
Lại là giọng nói của Đan Hy vang lên:
“Chú Nhân ơi, chàng ấy ấy tên Huyết, người mà cháu đã kể ấy, người đã tặng cháu chiếc đèn lồng ấy. Cháu đã gặp lại chàng ấy. Thì ra chàng ấy quanh quẩn nơi bán đèn lồng chú à, thật may quá. Cháu đã biết tên của chàng, tiện thể chỉ cho chàng biết nhà của cháu rồi. Chàng ấy sẽ đến vào một ngày không xa, chàng nói thế.”
Xuyên suốt những lời nói của nàng, mãi một lúc sau Nguyên Sâm mới nghe thấy tên của mình được thốt ra:
“Sâm đã đi rồi. Cháu thật tình không muốn chàng ấy cứ thế rời đi. Chỉ là chàng ấy có những suy nghĩ và hành động hơi đáng sợ. Cháu thật sự đã rất đau khổ. Giá như anh ấy đừng như thế. Giá như cháu và anh ấy không quen biết nhau.”