“Chờ tôi tìm được cách tạo ra năng lượng gió theo như em nói, tôi cũng có thể mang em bay.” Nguyên Chiến chạy nhanh hơn, thân thể như hóa thành một ánh sao băng.
Nghiêm Mặc cười to: “Được, tôi chờ anh mang tôi….” Còn chưa dứt lời, hắn đã bị tốc độ cực nhanh của Nguyên Chiến làm cho sặc gió, đành phải chôn mặt vào lưng hắn.
Vu Quả kích động kêu to: “Gần tới rồi! Ở ngay phía trước! Ta có thể ngửi được mùi!”
Lừa quỷ à, mày ở trong bụng ba mà còn ngửi được mùi? Có điều, đây đúng là lần đầu tiên hắn thấy Vu Quả kích động như thế.
“Phía trước, chếch về bên trái một chút, hướng chín giờ!” Vu Quả không ngừng hét to, vì độ chính xác, Cửu Nguyên bây giờ thịnh hành cách chỉ phương hướng dựa theo giờ.
Nghiêm Mặc mỉm cười, dứt khoát dùng sức mạnh linh hồn chỉ đường cho Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến dựa theo đó mà nhanh chóng điều chỉnh phương hướng.
“Giữ nguyên hướng mười hai giờ, tiếp tục tiếp tục… Dừng! Quẹo phải, rồi đi thẳng!”
Nguyên Chiến băng qua một ngọn núi nhỏ.
“Ta cảm giác được rồi! Ở ngay phía trước!” Vu Quả hưng phấn mà không ngừng đỉnh bụng Nghiêm Mặc.
Nguyên Chiến đang chạy như bay đột nhiên khựng lại.
Nghiêm Mặc hỏi: “Tới rồi hả?”
“Không phải, phía trước có chuyện gì đó.” Nguyên Chiến nhận ra trạng thái kỳ lạ của rắn trùng trong bụi cỏ, mà điều tạo ra tình huống này, ngoại trừ cháy rừng thì là…
“Kiệt! Lũ khỉ xấu tụi bây! Cái này là ta vất vả lắm mới kéo về được, dám cướp, đánh chết tụi bây!” Trong vùng hoang dã u tối đột nhiên truyền tiếng kêu non nớt của con nít, rất quái dị.
Nghiêm Mặc không hiểu sao lại cảm thấy giọng nói non nớt này thật thân thiết.
“Chi chi!” Một đám khỉ kêu thảm.
Vu Quả còn đang liều mạng thúc giục Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc không kịp nghĩ nhiều, vỗ vỗ Nguyên Chiến: “Đi qua nhìn xem.”
Thằng nhóc vô cùng tức tối, nó đi tìm nước uống, kết quả đi một chuyến tay không, lúc chạy về liền thấy một đám khỉ lớn mật chạy ra từ rừng, muốn trộm trái cây của nó ăn!
Còn có cáo nè, báo nè, lũ động vật này đều đang vây quanh cái củ trắng mập của nó.
Thằng nhóc tức giận nhào về phía lũ trộm phun lưỡi dao gió: “Phốc phốc phốc!”
Vì thế đủ loại tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Lúc Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến thấy cái củ trắng mập kia, đương nhiên cũng thấy một thằng nhóc vật lộn với một đám động vật.
“Đó là người chim… con nít?” Nghiêm Mặc thấy đôi cánh nhỏ sau lưng thằng nhóc, lập tức nghi hoặc không biết làm sao mà nhóc người chim này bay được với đôi cánh nhỏ đó, rồi kinh ngạc cười nói: “Thằng bé này thật lợi hại!”
Nguyên Chiến cũng thừa nhận, đừng thấy thằng nhóc có đôi cánh nhỏ này cao chưa đến đùi hắn mà lầm, sức chiến đấu của nó thật sự rất cường hãn, thân mình nho nhỏ nhảy lên nhảy xuống mấy cái, móng vuốt đã cào xé cho đám khỉ, cáo, báo đó cả người đầy máu, còn thường xuyên nhổ nước miếng với lũ dã thú…
Vu Quả gấp muốn điên: “Sao lại dừng? Ở ngay phía trước đó!”
“Mày nói cái quả kia… A, quả nhân sâm?” Nghiêm Mặc không tìm được từ hình dung nào thỏa đáng hơn từ nhân sâm.
“Không phải nó bộ chẳng lẽ là tụi khỉ! Mau, cướp nó đi!”
Sao hắn cứ cảm thấy cái củ trắng mập kia có quan hệ với người chim nhỏ, nhưng mà… trước tiên cướp đã rồi nói. Nghiêm Mặc chọc chọc Nguyên Chiến: “Mục tiêu là cái củ trắng mập kia.”
Thằng nhóc đang nhảy nhót, đôi cánh nhỏ đập đập tạo trợ lực, nó đánh nhau quá nhập tâm, chờ đến khi Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc tiếp cận vòng chiến mới phát hiện ra.
“Kiệt!” Thằng nhóc vừa thấy Nghiêm Mặc, liền mừng tới hét chói tai.
Nghiêm Mặc: “…” Tiếng kêu thật kỳ quái.
“Mặc!” Thằng nhóc nhảy dựng lên, một chân sút bay con cáo vừa nhảy đến cái củ trắng mập, vung tay lên với Nghiêm Mặc, vui mừng đến mức ngay cả tiếng người cũng không biết nói: “Kiệt! Kiệt!”
Nghiêm Mặc: A? Sao cái giọng này nghe cứ như đang gọi tên hắn vậy?
Thằng nhóc vung móng vuốt cào mặt một con khỉ nhào qua, lại vung móng vuốt hất tung một con mèo rừng, rốt cuộc cũng nói được tiếng người: “Mặc! Mau giúp ta đánh tụi nó!”
Nghiêm Mặc: Cảm giác vi diệu quen thuộc này, tiếng kêu khặc khặc kỳ quái này, chẳng lẽ…
Nguyên Chiến phát hiện ra mình vậy mà có thể nghe hiểu thằng nhóc kia đang nói gì, tuy phát âm của nó thật quái lạ, nhưng quả thật là ngôn ngữ của đông đại lục.
Nghiêm Mặc đến gần vòng chiến, chần chờ hỏi: “Cửu Phong?”
Thằng nhóc mừng rỡ, không ngừng cười quái dị: “Nha nha, Mặc, là ta là ta.”
Vu Quả trong bụng Nghiêm Mặc đợi không được, không chờ Nghiêm Mặc đồng ý đã chui ra, sợi dây leo màu xanh đậm nhanh chóng cuốn lấy cái củ trắng mập, nó muốn kéo cái củ tới trước mặt.
Thằng nhóc vừa mới thổi lưỡi dao gió vào một con báo đã tới gần cái củ, liền nhìn thấy cái củ trắng mập của mình đột nhiên bỏ chạy.
“Hả?” Thằng nhóc ngoẹo đầu, vẻ mặt ngơ ngác.
Nhưng rất nhanh sau đó nó liền phát hiện ra đầu sỏ gây tội, lập tức giận dữ, thổi lưỡi dao gió cắt vào sợi dây leo: “Đây là của ta!”
Vu Quả cũng kêu to trong đầu Nghiêm Mặc: “Của ta! Ta thấy được thì chính là của ta!” Sợi dây leo càng cuốn chặt hơn, càng kéo nhanh hơn.
Tiểu Cửu Phong rống giận: “Kiệt ——! Mặc, đánh nó!” Quả trái cây này quá xấu rồi, chui vào bụng Mặc không ra đã đủ đáng giận, giờ lại còn cướp quả của nó mang về cho Mặc! Phải đánh, hung hăng đánh một trận!
Nghiêm Mặc: “…”
Chắc là Vu Quả cũng có cảm giác, sợi dây leo bị lưỡi dao gió cắt trúng, nó không vui, tách ra hai sợi, một sợi tiếp tục kéo cái củ trắng mập, một sợi đối phó với Cửu Phong.
Tiểu Cửu Phong tức khắc vứt hết bọn cường đạo còn lại ra sau đầu, xông lên vật lộn với sợi dây leo.
Nguyên Chiến yên lặng ném từng con khỉ, con cáo, con báo gì đó vẫn chưa chịu hết hy vọng ra xa, đồng thời thả ra uy áp của chiến sĩ thần.
Đám dã thú lập tức sợ té đái, nhảy vào rừng chạy thục mạng. Có vài con còn bị dọa cho mềm chân, con nào xui xẻo thì bị thiên địch ngậm đi làm bữa khuya.
Nguyên Chiến thấy ngoại địch rút đi hết, lúc này mới chậm rãi đi đến cạnh cái củ trắng mập.
Nghiêm Mặc nhìn thằng nhóc và sợi dây leo quấn thành một đống, cười đến mức ngửa tới ngửa lui, cái tên thiếu đạo đức này, xem đến vui vẻ, vậy mà lại không thèm ngăn cản.
Nguyên Chiến dòm dòm cái củ trắng mập, xoa nắn một hồi rồi lại bóp bóp: “Không giống thực vật.”
Nghiêm Mặc vừa cười vừa đi qua: “Ồ?”
Hình tượng của hắn lúc này kỳ thật rất đáng sợ, trong bụng có một sợi dây leo vươn ra, sợi dây kia một đầu cuốn thằng nhóc, một đầu cuốn cái củ trắng mập.
Nguyên Chiến cầm quả nhân sâm, nhẹ nhàng bẻ một cái.
“Này!” Nghiêm Mặc ngăn không kịp.
Nguyên Chiến nhìn nhìn quả nhân sâm, ngửi ngửi rồi cho vào miệng cắn, một thứ mùi hương kỳ dị lan ra.
Nguyên Chiến nhai nhai, đầu gật gù: “Vị cũng tạm, không quá ngọt, hẳn là không có độc, em muốn thử không?”
“Đừng!” Nghiêm Mặc hiện giờ vẫn chưa biết thứ này rốt cuộc là gì: “Anh chờ không kịp như vậy à? Nếu nó có độc thì sao hả?”
“Tôi cảm thấy không có.” Nguyên Chiến cũng hơi ngượng, hắn nhìn quả trái cây còn dư lại một nửa, nghi hoặc nói: “Lạ thật, hình như tôi rất muốn ăn nó.”
“Nó là thứ tốt, cha đương nhiên muốn ăn nó!” Trong đầu Nghiêm Mặc đột nhiên vang lên tiếng kêu phẫn nộ của Vu Quả.
Quay đầu nhìn, hai đứa nhỏ không đánh nữa, Cửu Phong vẫn bị Vu Quả quấn chặt, hầm hầm trừng Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến cúi đầu nhìn hai đứa nó, rồi nhét phần trái cây cuối cùng vào trong miệng, cố ý nhai rôm rốp.
Cửu Phong không thầy dạy cũng biết, hai tay nhỏ chống nạnh, hai chân đứng banh ra, trợn cặp mắt phượng, mắng: “Người xấu!”
Nghiêm Mặc cười ngã.
Náo loạn một lúc, cuối cùng Nghiêm Mặc cũng biết thứ này là quà mà bạn nhỏ Cửu Phong tìm tới cho hắn.
Vu Quả vừa nghe nói là cho Nghiêm Mặc, liền vui tới điên rồi: “Cho ta cho ta!” Lúc này nó không vội nên không quấn Cửu Phong nữa.
“Khoan đã, trước tiên để ba kiểm tra rõ ràng, ít nhất ba cũng phải biết đây là gì.” Nghiêm Mặc trấn an Vu Quả, bắt đầu hỏi xem Cửu Phong tìm được thứ này như thế nào.
Cửu Phong huơ tay huơ chân, dùng ngôn ngữ thông dụng không quá nhuần nhuyễn mà kể lại.
Thì ra sau khi Cửu Phong nhìn thấy thành Ô Càn, nhất thời tò mò liền bay qua xem thử, nhưng sau khi bay đến phụ cận, nó ngửi thấy một cổ mùi rất dễ ngửi —— chính là mùi của quả nhân sâm tản ra khi vừa chín.
Chỗ này phải vỗ tay khen Cửu Phong may mắn một tiếng, dù nó tới sớm một chút hay muộn một chút, đều có thể bỏ qua quả trái cây này. Bởi vì quả trái cây này sinh trưởng ở sâu trong lòng đất gần năm trăm mét, địa hình là trong khe hỡ cực nhỏ giữa hang động đá vôi và mặt đất, ngày thường nó sẽ không phát ra bất cứ mùi hương nào, chỉ khi vừa chín mới tản mát ra mùi hương nhàn nhạt kỳ dị.
Mà Cửu Phong có khứu giác nhạy bén trời sinh, lại có thể biến thân thể nhỏ lại thành một nắm tay, liền lần theo mùi hương tìm được thứ trái cây này.
Sau đó nó cũng giống như Nguyên Chiến, vừa tìm được liền không tự giác mà hái một quả ăn luôn.
“Ta cảm thấy nó ăn rất ngon, liền muốn mang tới cho cậu ăn cùng. Thứ này rất nhỏ, cũng không có rễ, ta biến to tạo ra một cái động là có thể đem nó ra, nhưng ta bay được nửa đường lại đột nhiên ngủ mất, rớt xuống từ trên trời, thiếu chút nữa ngã chết luôn! Khặc khặc!”
Lúc sau Cửu Phong lại kể lể nó đã cố gắng thế nào để kéo cái củ này đi, cùng với việc gặp phải bao nhiêu cường đạo trên đường đi.
Nghiêm Mặc vừa nghe vừa gật đầu: “Nhóc nói nhóc vừa tỉnh lại liền phát hiện mình biến thành như bây giờ?”
Cửu Phong: “Phải!”
“Cho nên tuổi thật của mày cũng chỉ có một chút như vậy?” Nguyên Chiến tiện tay tóm cái cánh nhỏ sau lưng Cửu Phong, nhấc cả người nó lên.
Cửu Phong giận dữ, cái tên quái hai chân này, dám vô lễ với Sơn Thần đại nhân! Cào chết mi!
“A Chiến, đừng ăn hiếp Cửu Phong.”
Cửu Phong: “Ta muốn biến trở về! Biến trở về!”
Nguyên Chiến phát hiện ra có lẽ Cửu Phong mới vừa biến thành người nên sức chiến đấu hình như giảm xuống hơn phân nửa, vui vẻ trêu: “Cái cánh này vô dụng với mày rồi đi? Để tao nướng lên giúp mày.”
“Kiệt ——!” Cửu Phong hoảng sợ, nó đánh không lại quái hai chân lớn, cứu mạng!
Nguyên Chiến học theo tiếng cười quái dị của Cửu Phong: “Khặc khặc! Trước kia chẳng phải mày rất thích giật tóc tao với Mặc hả? Hôm nay tao cũng rút lông mày…”
Khóe miệng Nghiêm Mặc co giật, đang định mở miệng ngăn cản hai tên ấu trĩ này thì… Bịch. Nguyên Chiến đột nhiên té xỉu, thật mất mặt mà đập mặt xuống đất.
Cửu Phong cười hả hê: “Khặc khặc! Ai biểu ăn hiếp ta, xỉu rồi chứ gì?”
Nghiêm Mặc: Thiếu chút nữa quên mất cảnh ngộ lúc Cửu Phong ăn trái cây.
Cửu Phong thoát khỏi ma trảo của Nguyên Chiến, thở hồng hộc nhảy lên lưng Nguyên Chiến ra sức giẫm đạp, còn ngồi xổm xuống bứt tóc hắn.
Nghiêm Mặc đành phải bế Cửu Phong lên: “Sơn Thần đại nhân, để tôi xem xem thứ nhóc mang về rốt cuộc là gì.”
Nghiêm Mặc tay trái bế Cửu Phong, tay phải chạm vào cái củ trắng mập.
Cửu Phong ngồi trong lòng Nghiêm Mặc, cục cựa cái mông nhỏ, tâm tình vui vẻ, ai nha, nó đã sớm muốn Mặc bế nó như vậy. Cửu Phong vươn tay ôm cổ Nghiêm Mặc, còn không quên dùng móng vuốt nhéo nhéo dây leo Vu Quả.