– Tam ca, chúng ta cần đi thôi chứ?
Sắc mặt Hàn Tân cũng xấu hổ liếc Kim Tiếu Phật một cái, thấp giọng nói:
– Tiểu Ngũ, đệ… đệ cũng phải cho ông chủ Kim một chút mặt mũi… !
Hàn Mạc nhíu mày nói:
– Tam ca, lời này của huynh ta lại không hiểu. Ông chủ Kim này đột nhiên bày yến tạ tội, ta đã nhận, đã là cho hắn mặt mũi… huynh còn muốn ta làm gì?
Kim Tiếu Phật lập tức đi tới, chắp tay nói:
– Ngũ gia, ngoài bàn thức ăn và rượu này, vì tỏ vể thành ý của tại hạ, chuyên môn sắp xếp ca múa vì Ngũ gia, còn xin Ngũ gia thưởng thức vũ đạo một phen… !
Hàn Mạc nói như cười như không:
– Hóa ra còn có vũ đạo… Tam ca, có an bài cái này?
– Có có có!
Hàn Tân vội vàng nói với Kim Tiếu Phật:
– Ông chủ Kim, còn không cho các nàng đi lên… Gần đây vị Ngũ đệ này của ta bận rộn, nhanh chóng để đám vũ cơ đi lên múa hát, để Ngũ đệ ta giải lao!
Hắn lôi kéo cánh tay Hàn Mạc, cười nói:
– Tiểu Ngũ, trời còn sớm, trước tiên đệ ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, tới nơi này rồi, cũng phải chơi đùa một chút. Tam ca nói cho đệ, vì an bài vũ đạo này, ông chủ Kim tốn không ít tâm tư, những vũ cơ này đều là mỹ nữ ngàn dặm chọn một, không chừng đệ sẽ thích, Tam ca an bài cho đệ… xuân phong một hồi, đó cũng là chuyện rất tốt, ha ha… !
Ông chủ Kim vội nói:
– Tam gia Ngũ gia chờ, giờ ta xuống an bài… !
Hắn dĩ nhiên tự mình xuống an bài.
Hàn Mạc trừng mắt nhìn hắn, cười mắng:
– Tam ca, chuyện tốt huynh nói, không phải tất cả mọi người đều như huynh!
– Người không phong lưu uổng thiếu niên!
Hàn Tân thở dài, kéo Hàn Mạc ngồi xuống lần nữa, lắc đầu nói:
– Tiểu Ngũ, đệ cũng biết, gần đây trong lòng Tam ca có chút sợ hãi!
Hàn Mạc nhíu mày hỏi:
– Sợ cái gì?
Hàn Tân đau khổ cười, thấp giọng nói:
– Hạ Tuấn Dật bị chém đầu, xa xa nhìn thấy, lúc ấy cũng thật hưng phấn… !
Trầm mặc một chút, hắn mới nói:
– Nhưng đã nhiều này, Tam ca đều bị ác mộng làm tỉnh, Tam ca mơ thấy người bị chém đầu chính là mình… !
Mày Hàn Mạc nhíu càng chặt, thấp giọng nói:
– Tam ca, huynh nói bậy gì đó… !
Hàn Tân nhìn Hàn Mạc, thấp giọng nói:
– Đến đây.
Hàn Tân vẻ mặt phiền muộn, nâng chén rượu trên bàn, ngửa đầu uống hết sạch.
Hàn Mạc nhìn Hàn Tân, bỗng nhiên cảm thấy mình hiểu rất ít về vị Tam ca này, giơ tay vỗ nhẹ bả vai Hàn tân, ôn hòa nói:
– Tam ca, huynh có rất nhiều thứ chúng ta không sánh được, không nên tự coi nhẹ mình… !
– Biết vì sao mẫu thân lo lắng cho ta nhất không?
Hàn Tân nâng chén rượu, nhẹ nhàng nói:
– Đó là vì ta không có tiền đồ nhất, người nhà đều cảm thấy ta không làm được chuyện gì, cho nên mới lo lắng cho ta. Ngay cả anh em ruột của ta, vị đại ca kia của ta… ha ha, từ nhỏ đến lớn, cũng không có nhìn ta trong mắt… Phụ thân đại nhân của ta, cũng chưa bao giờ cảm thấy ta có tiền đồ… Tiểu Ngũ, chỉ có đệ không ghét bỏ Tam ca, chuyện Tam ca cầu đệ, đệ cũng không chối từ, trong lòng Tam ca nhận tình cảm của đệ… !
Hàn Mạc thở dài nói:
– Tam ca, làm huynh đệ, có kiếp này, không kiếp sau, hai ta huyết mạch tương liên… luôn trói cùng một chỗ… !
Hàn Tân đặt chén rượu lên bàn, phất tay cười nói:
– Đúng vậy, sao hôm nay nói mấy lời mất hứng này… Ha ha, hiện giờ là lúc nên vui vẻ, chúng ta phải thật vui vẻ mới đúng.
Vào lúc này, Kim Tiếu Phật đã bước nhanh trở về, vẻ mặt tươi cười nói:
– Tam gia Ngũ gia, đã an bài ổn thỏa, giờ có thể đi ra biểu diễn cho hai vị!
– Có tên gì không?
Hàn Tân đột nhiên hỏi.
Kim Tiếu Phật lập tức nói:
– Bách điểu triều… tước!
“Tước” đương nhiên không phải chim sẻ bình thường, tất nhiên là khổng tước, khổng tước xinh đẹp nhất!
Bách điểu triều tước tất nhiên không cần nói, từ phượng hoàng này là một tồn tại giống như cấm kỵ tại nước Yến, nước Yến có đế không hậu, có rồng không phượng, cho nên “phượng hoàng” là từ kỵ.
Dân gian đều đổi “phượng hoàng” thành khổng tước.
Rất nhanh, chỉ thấy một đám vũ cơ đi ra từ hai bên, tụ tập trên sân không tính quá rộng, mười hai vũ cơ mặc vũ y thuần một màu trắng, dáng người tuyệt đẹp, yểu điệu thanh lịch.
Mà sáu bảy kỹ nữ chơi nhạc mặc đồ trắng còn lại chia nhau đứng hai bên, trong tay cầm nhạc khí đàn tiêu trống đàn sắt, rất nhanh liền diễn tấu ra âm nhạc tuyệt vời, mà đám vũ cơ cũng bắt đầu nhẹ nhàng múa trong viện theo tiếng nhạc vang lên.
Cửa phòng rộng mở, ngồi ở trên bàn có thể thấy đám vũ cơ nhảy múa tung tăng ngoài cửa.
Hàn Mạc híp mắt, nhìn một đám vũ cơ dáng người mềm mại nhảy múa nhanh nhẹn, tay áo thật dài biểu ảo nhiều màu, giống như mười hai con chim yến tước rong chơi trên bầu trời.
Kim Tiếu Một ở một bên liếc mắt nhìn Hàn Mạc, khóe miệng lộ ra nụ cười, nhưng Hàn Tân đã xem vài lần, không còn hứng thú, tự mình nâng chén rượu ngẫu nhiên uống một ngụm, nhìn qua dường như trong lòng có tâm sự.
Bài hát vốn rất nhẹ nhàng, bỗng nhiên giai điệu trở nên du dương hơn, điều này khiến Hàn Mạc đang nhắm mắt nghe hát hơi mở to mắt, bỗng nhiên phát hiện vũ cơ trong sân nhiều hơn một người.
Vốn mười hai vũ cơ áo múa màu trắng, lúc này ở giữa lại thêm một người y phục rực rỡ dáng người tuyệt vời, một tấm khăn vàng óng, một sợi dây hạt châu màu vàng che khuôn mặt dưới mắt nàng lại, chỉ lộ ra đôi mắt.
Quần áo trên người nàng sáng lóng lánh, trang bị các đường vân màu sắc rực rỡ, xa xa nhìn lại thật giống như một con khổng tước tuyệt mỹ bên trong trắm loài chim, sự xuất hiện của nàng lập tức khiến vũ cơ xinh đẹp bốn phía hơi ảm đạm thất sắc.
Ánh sáng, đơn giản một mình nàng mà xuất hiện muôn vàn ánh sáng.
Mà giây phút này, có một đôi mắt cũng bắt đầu nóng bỏng lên, chủ nhân của ánh mắt này tự nhiên là Hàn Tân vẫn mất hồn mất vía!