Hoa Hạ, đại doanh hải quân.
Nhòm đầu tiên gồm hai mươi vạn Hắc Kỳ quân đã tập hợp tại đại doanh hải quân, bất kể lúc nào cũng có thể xuất phát.
Hôm nay, Lãnh Thiên Minh cũng khởi hành đi tới đại doanh hải quân, ba con hổ tuyết sơn đi phía trước, gần một vạn cận vệ Hắc Kỳ quân theo sau khiến người qua đường nhìn vào đều phải trầm trồ.
Từ khi thống nhất trung nguyên, ba con hổ tuyết sơn đều ở trong ngọn núi phía sau Thiên Khải hoàng cung, rất ít khi xuất hiện. Lần này, để tiễn đưa đại quân, Lãnh Thiên Minh dắt ba con hổ tuyết sơn ra.
“Tướng quân, tên cẩu hoàng đế này dắt theo gần một vạn cận vệ, đáng sợ hơn cả hắn còn có ba con hổ tuyết sơn. Hổ tuyết sơn không phải dạng tầm thường, thân hình to lớn, vô cùng đáng sợ”.
Thích khách Phù Tang cũng đi theo sau đội quân của Lãnh Thiên Minh.
“Gần một vạn cận vệ, vậy ta không thể làm liều, chỉ đành nghĩ cách tiếp cận cẩu hoàng đế thôi. Hiện giờ chúng ta tập hợp được bao nhiêu người?”
“Sáu trăm người, đây là toàn bộ số người mà chúng ta có ở Hoa Hạ rồi, ai nấy đều đã trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt, mặc dù quân số có hạn nhưng tướng quân cứ yên tâm. Lần ám sát này liên quan tới vận mệnh nước Phù Tang chúng ta, chúng thuộc hạ không ôm hy vọng sống sót quay về, chỉ cần giết được tên cẩu hoàng đế đó, chết không hối tiếc!”
“Ừm, các ngươi giỏi lắm, nếu chuyện này thành công, bất luận mọi người có sống sót trở về hay không, ta cũng sẽ kể công của các ngươi với Đức Xuyên tướng quân, người nhà của các ngươi nhất định sẽ nhận được sự đối đãi tốt nhất!”
“Vậy tướng quân, khi nào chúng ta ra tay?”
“Hiện giờ, tên cẩu hoàng đế này đang nóng lòng đi tới đại doanh hải quân, rất khó tìm cơ hội. Theo ta, đợi hắn quay trở về, lơ là cảnh giác rồi ám sát sau. Chúng ta chỉ có một cơ hội thôi, không được phép ra tay tuỳ tiện”.