– Tam ca, huynh lại suy nghĩ cái gì? Đệ gọi mấy tiếng huynh đều không nghe thấy!
Hàn Tân ngượng ngùng gãi đầu nói:
– Thất thần, Tiểu Ngũ chớ trách tam ca!
– Ta quả thật tò mò, có chuyện gì khiến Tam ca thất thần thành dạng này?
Hàn Mạc dán lại cười khẽ nói:
– Tam ca, có phải huynh coi trong cô nương nào?
Không ngờ mặt Hàn Tân đỏ lên nói:
– Chớ nói bậy!
– Tam ca, nếu huynh thật sự coi trong cô nương nhà ai, tự mình không có cách nào… Huynh nói cho đệ biết, đệ ra chủ ý giúp huynh!
Hàn Mạc chăm chú nhìn hàn Tân, cười như có như không nói.
– Thật sự?
Hàn Tân nói gần như heo bản năng, lập tức lắc đầu:
– Nói bậy, ai nói ta nhìn trúng cô nương khác… Đệ đừng đoán mò, ta thật nhìn trúng cô nương nào, thì dễ dàng như trở bàn tay, cần gì đệ tới dạy ta!
Hàn mạc híp mắt, lúc này hắn càng thêm xác định, chắc chắn Hàn Tân có đối tượng ngưỡng mộ trong lòng.
Chỉ có điều hắn không biết vì sao Hàn Tân phải che lấp việc này như thế, chẳng lẽ khẩu vị của Hàn Tân thay đổi, bắt đầu chơi lưu luyến ngầm? Lại không biết vị cô nương chơi trò tình cảm ngầm với hắn đến tột cùng là vị nào?
Xe ngựa một đường đi ổn định, cuối cùng dừng trước cửa lớn xa hoa của Kim Tiễn Phường, khi xe ngựa dừng lại, cửa lớn màu đỏ vốn khép hờ lập tức mở ra, sớm có người đàn ông khôi ngô tiến tới vén màn xe, khom người cung kính nói:
– Tam gia, ngài đã tới, chưởng quỹ Kim đang chờ ngài bên trong!
Hàn Mạc nghe xưng hô như vậy, hơi nhíu mày.
Hắn nhớ rõ ràng, lần đầu theo Hàn tân tới Kim Tiễn Phường, người ở đây gọi hắn là “Hàn thiếu gia” hoặc “Tam thiếu gia”, hôm nay lại đổi thành “Tam gia”.
Tuy rằng chỉ thiếu một chữ, nhưng điều này cho thấy quan hệ của Hàn Tân và nơi này đã không còn bình thường, hơn nửa vẻ mặt người kia tràn đầy cung kính, so với loại vẻ mặt tùy ý lúc trước là khác xa.
Xuống xe ngựa, Hàn Tân cũng không phản ứng nhiều, mang theo Hàn Mạc vào cửa, chỉ thấy Dương Lão Lục một thân áo gấm màu xanh nghênh đón nịnh bợ cười đón:
– Tam gia, Ngũ gia, cuối cùng hai người tới rồi, vẻ vang cho kẻ hèn này, vẻ vang cho kẻ hèn này!
Hàn Mạc nhớ rõ, lần đầu mình tới Kim Tiễn Phường, nghênh đón cũng là vị Dương Lão Lục này, vị Dương Lão Lục này thật ra là thuộc hạ đắc lực của Kim Tiếu Phật.
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
– Ngươi không phải cỏ cây, ta tới cũng sẽ không bùng cháy!
Dương Lão Lục sửng sốt, Hàn Mạc đột nhiên nói lời này khiến hắn trở tay không kịp, nhưng rất nhanh liền cười nói:
– Ngũ gia nói đùa, mời vào, mời vào!
Hàn Tân kéo áo Hàn Mạc, thấp giọng nói:
– Tiểu Ngũ, Kim Tiếu Phật đã nhận sai với chúng ta, lần này cũng thành thành thật thật, cho nên lúc hắn cho thể diện, không nên đánh vào mặt hắn!
Hàn Mạc khẽ thở dài, gật đầu.
Lúc này hai người mới theo Dương Lão Lục đi vào bên trong, nói cũng kỳ quái, ngày xưa nơi này vô cùng náo nhiệt, hôm nay lại hơi lạnh lùng, không nghe được tiếng vui ca.
– Ông chủ Kim biết hôm nay Ngũ gia sẽ tới, cho nên tối nay không tiếp khách khác!
Dương Lão Lục đi phía trước giải thích:
– Ông chủ Kim nói, Ngũ gia có thể tới, đã cho Kim Tiễn Phường chúng tôi mặt mũi, ông chủ Kim hiếu kính Ngũ gia vài chén rượu, không cần những người khác quấy rầy!
Hàn Mạc “ồ” một tiếng, thản nhiên nói:
– Đêm nay không buôn bán không tiếp khách, chỉ sợ tổn thất không ít bạc!
– Ngũ gia chê cười.
Dương Lão Lục cười nói:
– Khách quan trọng nhất tối nay là Tam gia và Ngũ gia, người khác không coi là gì!
Xuyên qua hai viện, chỗ hiện giờ khác với lần trước, sau một tiểu viện, xa xa thấy Kim Tiếu Phật cười tủm tỉm chào đón, chắp tay nói:
– Ngũ gia, đã lâu không gặp, cực kỳ tưởng niệm, hôm nay uống chén rượu nhạt, rất hân hạnh được đón tiếp Ngũ gia, vô cùng cảm kích!
Hàn Mạc khoát tay nói:
– Ý tứ của Tam ca, không cho Kim Tiếu Phật ngươi thể diện, cũng phải cho Tam ca ta thể diện!
Nụ cười của Kim Tiếu Phật không thay đổi:
– Vâng vâng vâng, Tam gia Ngũ gia huynh đệ tình thâm, cũng chỉ có Tam gia mới có thể mời Ngũ gia tới, Kim Tiếu Phật ta không có thể diện đó… Tam gia Ngũ gia, mời vào trong!
Hàn Mạc khẽ gật đầu, chắp tay sau lưng, vào trong viện, trong này rất lịch sự tao nhã, tuy rằng không lớn, nhưng trang sức rất xa hoa, trong phòng nhỏ sớm đã bày rượu và trái cây, cũng có vài mỹ cơ chờ đón trước cửa, thấy Hàn Mạc tiến vào, đều duyên dáng thi lễ:
– Gặp qua Tam gia, gặp qua Ngũ gia!
Hàn Mạc quay đầu liếc Hàn Tân, chỉ thấy Hàn Tân vẫn một bộ dáng mất hồn, nhìn xung quanh, lại thăm dò trong phòng, rất nhanh trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.
Kim Tiếu Phật mời hai người vào phòng, hầu hạ hai người ngồi xuống, lúc này mới nâng chén: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
– Ngũ gia, lầm trước Kim Tiếu Phật mắt mù, đã đắc tội, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, vạn lần không lên chấp nhặt với tôi. Chén rượu này, Kim Tiếu Phật bồi tội với ngài!
Hắn ngửa mặt uống sạch chén rượu.
Hàn Mạc thần sắc bình tĩnh, lẳng lặng nhìn Kim Tiếu Phật.
Kim Tiễn Phường có ân cần, Hàn Mạc cũng không cảm thấy bọn họ thừa nhận looixc ủa bọn họ, chỉ có điều nhất thời hắn vẫn không rõ cuối cùng Kim Tiễn Phường có tâm tư gì.
Hắn lại nhìn Hàn Tân, thấy hắn vẫn nhìn xung quanh, cũng không biết nhìn cái gì, Hàn Mạc lần đầu thấy bộ dáng mất hồn của Hàn Tân như vậy, loại tình cảnh này rơi vào mắt Hàn Mạc, hắn cảm thấy hơi quái dị.