Tô Tuyết Nhi nghiêm túc lắng nghe, cúi thấp đầu nói: “Cảm ơn thầy.”
Huyết Bào Ma Chủ đưa quyển trục màu máu cho Tô Tuyết Nhi.
“Đây là quyển trục kế thừa của dòng họ ta, tên của nó là Ngã Rẽ Số Phận.”
Tô Tuyết Nhi tò mò hỏi: “Ngã Rẽ Số Phận?”
“Đúng, nó sẽ theo đuổi vận mệnh vốn có của con, cho con xem thử vận mệnh vốn có của mình là như thế nào.”
“Hãy sử dụng nó thật tốt, tìm đúng con đường mà con muốn đi.” Huyết Bào Ma Chủ nói.
“Vâng.” Tô Tuyết Nhi đáp.
Cô cầm lấy quyển trục, lưỡng lự nhìn về phía Huyết Bào Ma Chủ nói: “Vận mệnh trong đây, người đều biết cả rồi sao?”
“Ta cũng không biết đó là cái gì, bởi vì những ảo ảnh xuất hiện đó đều đến từ một cá thể đơn độc.”
Huyết Bào Ma Chủ nói: “Chỉ có người sử dụng mới có thể nhìn rõ vận mệnh vốn có của mình, cũng chỉ có Ngã Rẽ Số Phận mới biết được bản thân người sử dụng sẽ phải trải qua chuyện gì.”
Tô Tuyết Nhi cảm thấy yên tâm.
Cô dùng sức mạnh trong người, nhẹ nhàng ôm lấy quyển trục.
Trên quyển trục xuất hiện một luồng sáng màu máu, mang theo cô đột nhiên biến mất.
Một mảnh tối đen.
Dần dần có một chút ánh sáng.
Hình ảnh mở ra trước mắt Tô Tuyết Nhi.
“Ông ơi, ông ơi, ông tha cho anh ấy đi, chắc chắn anh ấy không cố ý đâu.”
Đây là giọng nói của chính mình.
Tô Tuyết Nhi nhìn qua, chỉ nhìn thấy bản thân đang mặc lễ phục tốt nghiệp cấp ba, quỳ ở dưới đất, cầu xin ông nội.
Ông nội nói: “Tha cho hắn ta cũng được, nhưng mà cháu gái à, sau này cháu không thể qua lại với thằng nhóc lưu manh này.”
Ba cô đứng ở bên cạnh, vỗ mạnh cái bàn nói: “Trong vũ hội nó có ý đồ vô lễ với con, loại cầm thú như vậy, sau này không nên xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn của con.”
Ông nội lại nói: “Nếu như con đoạn tuyệt quan hệ với hắn ta, ông nội sẽ làm chủ, Tô gia chúng ta sẽ không giết hắn.”
“…Được, cháu không qua lại với anh ấy nữa, chỉ xin ông tha cho anh ấy.”
Tô Tuyết Nhi nhìn thấy bản thân mình đau lòng quỳ trên mặt đất, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Đây là chuyện gì?
Trong vũ hội tốt nghiệp, rõ ràng là Trương Dã đã hãi hại Cố Thanh Sơn.
Tại sao trong ngã rẽ số phận, người nhà của mình lại cho rằng Cố Thanh Sơn vô lễ với mình?
Hình ảnh thay đổi.
Tất cả mọi người biến mất.
Một âm thanh quen thuộc, phát ra tiếng thét chói tai: “Phi thuyền sắp bay rồi, các người mau ôm lấy tiểu thư! Không! Bắt lấy nó!”
Mẹ?
Tô Tuyết Nhi khó hiểu ngẫm nghĩ.
“Con không muốn đi! Con không muốn đi! Tại sao! Các người không chịu giúp bọn họ!”
Đây là giọng nói của chính cô.
“Giúp bọn họ? Còn giúp bọn họ? Tuyết Nhi, tinh cầu này đã tiêu rồi, chẳng lẽ con không hiểu? Chúng ta chẳng thể cứu ai được nữa, chúng ta mau chóng chạy trốn! Trốn khỏi đây!” Mẹ cô lớn tiếng nói.
Hình ảnh dần dần rõ ràng hơn.
Vòng Bắc cực.
Phi thuyền vũ trụ khổng lồ đang chuẩn bị cất cánh.
Tô Tuyết Nhi đứng ở trên không, nhìn xuống phía dưới.
Trên mặt đất, bản thân đang bị hai chức nghiệp giả bắt lấy.
Mẹ của cô lại đứng ngay đối diện.
Hai mẹ con trừng mắt nhìn nhau.
Ở ngoài xa, những người khác của Cửu phủ lần lượt leo lên phi thuyền.
Tô Tuyết Nhi đi xuống, đứng ở một bên, nhìn số mệnh vốn có của mình.
Điều này khiến cho cô cảm thấy có chút vi diệu.
Một âm thanh điện tử khổng lồ vang lên: “Phi thuyền đã kiểm tra hoàn tất, mười phút sau bắt đầu cất cánh.”
Tô Tuyết Nhi đột nhiên hiểu ra.
Cửu phủ muốn chạy trốn khỏi tinh cầu này.
Cô đi về phía trước, xem xét bản thân thật kỹ.
Năm tháng không để lại dấu vết gì trên khuôn mặt.
Nhưng lại nhìn thấy hai hàng nước mắt rơi trên mặt mình, không phục nói: “Đây là quyết chiến giữa con người và yêu ma, chúng ta không hề làm theo giao ước ban đầu, tiến vào thế giới tu hành để bảo vệ Vương thành của nhân tộc, đây là phản bội!”