Nàng lẩm bẩm, gương mặt căng thẳng, chuẩn bị sẵn sàng che giấu vùng không gian này.
Lúc này trong cơ thể Mục Trần, ngay phía trước mặt Thần Phách, viên âm chủng đã to chừng nắm tay, nhìn giống như một viên ngọc trai, đó là kết quả ngưng luyện bồi dưỡng sau hai tháng của hắn.
– Đến lúc rồi….
Mục Trần lẩm bẩm, chợt Thần Phách há miệng hút lấy viên âm chủng vào miệng.
Chính lúc đó, cơ thể Mục Trần rực rỡ một màu trắng, hào quang cuộn lấy Thần Phách, khiến nó trở thành hai màu đen trắng.
Linh lực hùng hậu từ Thần Phách khuếch tán ra, tràn ngập mọi ngóc ngách trong cơ thể Mục Trần.
Mục Trần mở mắt, trên đỉnh đầu có ánh sáng bắn ra, Thần Phách của hắn bay lên trời, há miệng hút lấy đám sương linh khí dày đặc trên cao, ào ào đổ xuống miệng nó.
Thần Phách xếp bằng trên cao, giơ tay như muốn ôm lấy nhật nguyệt.
Hai luồng sáng trắng và đen ngưng tụ trong hai tay, hóa thành một hình thái lưỡng cực đen trắng, đen trắng đuổi nhau, xoay vần như như hai chú cá âm dương, dao động mênh mông kỳ dị khuếch tán trong thiên địa.
Đột nhiên thân thể Mục Trần có những đốm sáng bừng lên, nối tiếp lẫn nhau, hóa thành hình thái một tòa tháp!
“Boong!”
Tiếng chuông cổ kính vang vọng trong cơ thể.
Những lỗ đen ngưng tụ sau lưng Mục Trần, một tòa hắc tháp to cả trăm trượng từ từ chui lên.
Hắc tháp nhìn qua không khác Phù Đồ tháp trước kia là bao, nhưng vách tháp có hoa văn kim long, một ngọn kim hỏa nhỏ bé bỗng nhiên bùng cháy, khiến cho Thái Thương viện trưởng đằng xa vẫn luôn chú ý cũng phải giật mình đổi sắc.
Lão còn nhớ rõ ngày đó mẫu thân của Mục Trần đốt cháy Phủ Hoàng Long Chí Tôn, cũng đã từng dùng ngọn hắc tháp và kim hỏa kia. Ngọn kim hỏa khủng bố không chỉ đốt cháy pháp thân của lão ta, mà cả bản thể cũng hoàn toàn hóa thành tro tan biến.
Có lẽ ngọn kim hỏa là một dị vật vô cùng đáng sợ.
Nhìn qua hoa văn kim long trên tháp của Mục Trần nhỏ bé hơn của mẹ hắn nhiều, nhưng chừng đó cũng khiến Thái Thương viện trưởng tim đập dồn dập.
– Thái Thương viện trưởng!
Linh Khê nghiêm mặt, lớn tiếng gọi.
Thái Thương viện trưởng lập tức giơ tay lên trời cao, những luồng sáng rực rỡ uốn lượn bay lên bao phủ phạm vi vài nghìn trượng.
Linh Khê vung tay lên, bàn cờ trong tay phóng vút lên cao, từng đạo hào quang phủ xuống ngọn núi chỗ Mục Trần đang ngồi. Thái Thương viện trưởng nhất thời không thấy tòa núi đó nữa, như hoàn toàn biến mất, cả khí tức của hắn cũng hoàn toàn bị cách ly.
Cảm giác cứ như chư từng có một tòa núi nào tồn tại nơi đó.
Mục Trần đột nhiên lắc mình bay lên cao, còn Thần Phách đang giữ hình thái âm dương kia cũng hạ xuống, nhanh chóng quay về khí hải của hắn.
Cảm giác linh lực hùng hậu dâng lên như triều cường vỗ sóng ào ào đập vào cơ thể.
Linh lực kỳ lạ không còn một màu đen tuyền thâm thúy trước kia, lúc này nó có sự giao hòa giữa trắng và đen, như hai con ngư long uốn lượn quấn lấy nhau, vô cùng kỳ dị.
Linh lực của hắn đã trở nên mạnh mẽ đặc dị hơn nhiều!
Sự sung sướng lan tỏa vào từng chỗ trong cơ thể hắn.
Mục Trần giang tay ra, hét lên như sấm.
Thông Thiên cảnh trung kỳ… Thông Thiên cảnh trung kỳ đỉnh phong… Thông Thiên cảnh hậu kỳ… Thông Thiên cảnh hậu kỳ đỉnh phong!
Linh lực bạo tăng rồi dừng lại, đôi mắt Mục Trần trở nên sáng quắc, trong lòng cực kỳ hưng phấn. Chỉ còn một chút nữa thôi, hắn có thể trực tiếp đột phá vào thân thể nan!
Không ngờ hắn lại có thể nhanh chóng vượt qua Thông Thiên cảnh trung kỳ, đạt đến Tam Thiên cảnh đỉnh phong!