Lát sau Bạch Vỹ quay về, đứng trước cửa phòng cấp cứu, nhìn đèn đỏ không ngừng nhấp nháy, Bạch Vỹ cũng đang tự trách mình! Anh ta kể lại sự việc cho Tây Môn Kiếm, không bắt được được Bôn Lôi và Điện Thiểm, anh ta rất hổ thẹn!
“Bạch Vỹ, đừng tự trách! Chỉ cần bọn chúng vẫn ở Yên Kinh, chúng ta có thể tìm được. Bây giờ anh gọi hết nhân lực, cho anh em phía dưới dốc hết sức tìm kiếm”.
“Được! Tây Môn, phía Huyết Lang, anh không được phân tâm, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa!”, trước khi đi, Bạch Vỹ vẫn lo lắng nói.
Tây Môn Kiếm gật đầu, ra ý Bạch Vỹ mau chóng làm việc chính.
“Tạm thời giữ được tính mạng, nhưng chưa an toàn! Nếu cậu ấy có thể vượt qua đêm nay thì sẽ tốt hơn!”
“Vậy bây giờ chúng tôi được vào thăm nó không?”, khoang mắt của Đông Phương Viêm ửng đỏ, tràn đầy vô số tia máu đỏ.
Bác sĩ lắc đầu: “Không được, cậu Đông Phương còn trong thời kỳ nguy hiểm! Tuyệt đối không được bị ảnh hưởng, chốc nữa chuyển về phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, mọi người không được ở lại đây, đông người ồn ào phức tạp, không có lợi cho cậu Đông Phương hồi phục. Lão thủ trưởng, chúng tôi đã cố hết sức rồi!”
Các bác sĩ thực sự lo sự làm không tốt đắc tội với nhà họ Đông Phương, trước đó, hai ông lão nhà họ Nam Cung và nhà họ Thư đã ra lệnh cho bệnh viện, phải cứu tính mạng của Đông Phương Hạ bằng mọi giá.
“Bằng mọi giá” nghĩa là gì, mọi người đều hiểu rõ!