Chuyện Nguyễn Thị và Tô thị hợp tác mọi người trông công ty đều biết, cho nên lúc này mọi người đều không khỏi suy đoán, ban đầu nhà họ Tô chắc chắn đã đi cửa sau gì rồi nên mới lấy được sự hợp tác với Nguyễn Thị.
Bây giờ chắc chăn lại dựa vào thủ đoạn ngâm gì đó mà nhét cô ngốc Tô Khiết này vào Nguyễn Thị, nếu không một cô ngốc như cô có thể đến Bộ phận nghiệp vụ của Nguyễn Thị làm việc sao?
Tuy Tô Khiết bây giờ đã trở thành Tổng giám đốc của Tô thị, nhưng sau khi Tô Khiết lên nhậm chức thì không có làm ra bất kỳ thành tựu nào khác ngoại trừ hợp tác với Nguyễn Thị, cho nên mọi người càng nhận định Tô Khiết cái gì cũng tệ.
“Xía, đùa gì vậy, một cô ngốc vậy mà cũng vào được Nguyễn Thị, còn đến Bộ phận nghiệp vụ nữa chứ.” Tôn Vân Vân in văn kiện, cũng không quên mỉa mai Tô Khiết.
Tô Khiết ngước mắt lên nhìn cô ta, sau đó liên đúng lúc nhìn thấy cô ta lấy một văn kiện mà Nguyễn Hạo Thần đã ký qua bỏ vào máy huỷ giấy.
Tô Khiết có thể nhìn ra Tôn Vân Vân vốn là muốn bỏ đống giấy vụn đó vào máy hủy giấy.
Chỉ là, bởi vì Tôn Vân Vân quá chuyên tâm thổ tào cô, cho nên lấy nhầm văn kiện rồi.
Đúng lúc này, Nguyễn Hạo Thần và thư ký Lưu bước vào.
“Mang hợp đồng liên quan đến Minh Viễn qua đây, Tổng giám đốc cần xem.” Nếu đã đến rồi, thì phải cần có một lý do thích hợp, thư ký Lưu nhớ tới bản hợp đồng mà Tổng giám đốc vừa ký rồi chuyển xuống đây.
“Ở chỗ tôi” Tôn Vân Vân nghĩ cuối cùng cũng có cơ hội lộ diện trước mặt Tổng giám đốc rồi, trong lòng rất vui mừng, theo bản năng vươn tay định cầm lấy văn kiện đặt trên bàn vừa nãy.
Nhưng mà, không có sờ thấy đâu cả, cô ta nhanh chóng cúi đầu nhìn, sau đó nhìn thấy trên bàn trống không, không có gì cả.
Tôn Vân Vân đột nhiên nghĩ đến điêu gì đó, sắc mặt lập tức tái mét.
“Sao thế? Văn kiện đâu?” Thư ký Lưu thấy cô ta ngây ngốc không nhúc nhích, giả vờ ra vẻ mà thúc giục một câu.
Đương nhiên, anh ta không gấp, chủ yếu là Tổng giám đốc không gấp.
Tổng giám đốc chắc chắn là còn muốn ở Bộ phận nghiệp vụ lâu hơn chút nữa kìa.
“Văn kiện, văn kiện tôi mới vừa đưa cho Tô Khiết rồi.” Tôn Vân Vân nghĩ đến Tô Khiết mới tới, lại là tên ngốc, liền đẩy trách nhiệm lên người Tô Khiết.