Khương Tự bỗng nhiên nắm lấy tay Vưu thị, lạnh lùng nói: “Ai nói bà với ta không có nửa điểm quan hệ, bà chính là hung thủ hại chết nương ta, có mối thù giết mẹ với ta!”
Kiếp trước nàng từng cùng Úc Cẩn học qua mấy chiêu, lực tay lớn, đè lại huyệt đạo nào đó trên cổ tay Vưu thị lập tức làm đối phương không thể tránh thoát được.
“Tự nha đầu, ngươi làm gì vậy?” Tô đại cữu giận dữ, lại quên luôn gọi Vương phi.
Khương Tự không thèm để ý, giương giọng nói: “Nhị ca, giúp muội một tay.”
Khương Trạm xông lên, nâng cổ tay chém vào sau gáy Vưu thị.
Vưu thị trợn trắng mắt ngất đi.
Thế giới tức khắc thanh tịnh.
Khóe miệng Khương Tự hơi co quắp.
Nhị ca thật đúng là dứt khoát lưu loát.
Tô đại cữu giận tím mặt.
“Đủ rồi!” Lão Nghi Ninh Hầu đem tẩu thuốc gõ thật mạnh trên bàn, “Tự nha đầu đã nói như vậy, ngươi còn ồn ào cái gì, chờ nó nói rõ ràng không phải được rồi à.”
Tô đại cữu nhịn xuống lửa giận, nhìn về phía Khương Tự.
Khương Tự phân phó A Man: “Đưa khăn ướt cho ta.”
A Man rất nhanh dâng lên khăn ướt.
Khương Tự cầm lên ngón thứ ba tay trái của Vưu thị, dùng khăn ướt bắt đầu chà lau.
Rất nhanh bụng ngón tay vốn dĩ trắng nõn trơn bóng lộ ra từng đạo vết cắt.
Những vết cắt đó rất nhỏ, mới cũ đan xen.
“Đây là có chuyện gì?” Sắc mặt Tô đại cữu khó coi đến cực điểm.
Khương Tự nhìn về phía ông, giải thích nói: “Rất đơn giản, Vưu thị vì che dấu vết cắt lặp đi lặp lại xuất hiện trên ngón tay, liền bôi một lớp dầu trơn lên trên ngón tay mình.”
Thái thái nhà cao cửa rộng, vết cắt ngoài ý muốn trên ngón tay không tính là gì, nhưng nếu là vết thương xuất hiện lặp đi lặp lại thì thật quá kỳ quái.
Loại dị thường này, căn bản không thể gạt được tỳ nữ bên người.
Vưu thị coi như thông minh cẩn thận, dùng dầu trơn bôi lên lòng bàn tay che lấp dị thường.
“Tứ muội, muội làm sao phát hiện ra?” Khương Trạm nhịn không được hỏi.
timviec taitro
Lúc trước Tứ muội chỉ là nhìn thoáng qua, mà dầu trơn kia có màu tương tự với làn da, vết thương lại rất nhỏ dễ dàng che lấp, muốn phát hiện thật không dễ.
Khương Tự nhẹ nhàng sờ soạng chóp mũi.
Khương Trạm bừng tỉnh.
Thì ra Tứ muội là đoán được.
Những người khác thì chẳng hiểu ra sao.
“Nhị ca, đánh thức bà ta đi.”
Khương Trạm gật đầu, nhéo mạnh vào trong người Vưu thị một cái.
Vưu thị ăn đau, từ từ chuyển tỉnh, ánh vào mi mắt chính là vài khuôn mặt với thần sắc khác nhau.
Bà ta bỗng nhiên giơ tay lên.
Vết thương trên ngón giữa tay trái nháy mắt làm sắc mặt bà ta tái nhợt, đáy mắt toát lên hoảng sợ tuyệt vọng.
“Bà hiện tại có thể nói xem tại sao lại hại ngoại tổ mẫu rồi chứ?” Khương Tự lạnh lùng hỏi.
Đối với người hại chết mẫu thân, một tiếng mợ đó nàng không bao giờ muốn gọi nữa.
“Ta, ta không có……” Vưu thị hoảng loạn cãi lại.
Tô đại cữu tràn đầy thất vọng: “Vì sao?”
Vưu thị mím chặt khóe miệng, không rên một tiếng.
Tô đại cữu giơ tay đánh qua.
Khương Trạm theo bản năng muốn cản, liền nghe Khương Tự ho nhẹ một tiếng, lập tức đình chỉ động tác.
Nghe tiếng tát vang dội nện vào trên mặt Vưu thị, Khương Tự cong môi cười cười.
Nhị ca chính là thiện tâm.
Cản làm gì chứ, mối thù giết mẹ, một bạt tai đến cả lợi tức cũng chưa được tính nữa là.
“Nói đi, ngươi vì sao hại mẫu thân?” Tô đại cữu lạnh giọng hỏi.
“Ta không có.” Vưu thị liều chết không nhận.
Có một số việc chẳng sợ tất cả mọi người hoài nghi, cũng quyết không thể chính miệng thừa nhận.
Một khi thừa nhận liền xong đời.
Khương Tự nhìn chằm chằm Vưu thị, ánh mắt lạnh lẽo: “Bà có thể không nhận, nhưng bà tốt nhất nên vì Tô Thanh Tuân mà suy nghĩ một chút.”
Tô Thanh Tuân là trưởng tử của Vưu thị, cũng là đích trưởng tôn Hầu phủ.
Khương Tự lời này vừa ra, ngay cả lão Nghi Ninh Hầu đều nhìn qua.
“Ngươi, ngươi lấy Tuân nhi uy hiếp ta?” Vưu thị vẻ mặt không thể tin được.
Trong ấn tượng của bà ta, Tuân nhi đối đãi với Khương Tự vẫn luôn không tệ, đồ tiện nhân vô nhân tính này!
Khương Tự mỉm cười: “Đúng rồi đó.”