Ông ta không tự mình ra tay, dùng chiêu “mượn dao giết người” xử lý Đinh Thu Huyền, điều này khiến ông ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Lúc này, Đinh Phong Thành và Đinh Hoàng Liễu xông vào.
Đinh Trung tỏ vẻ không vui nói: “Làm gì mà vội vàng như vậy?”
Đinh Phong Thành vội nói: “Ông ơi, cháu vừa nhận được thông báo Thu Huyền đang trên đường trở về!”
“Cái gì?”
Đinh Trung sờ sờ râu: “Sao nó có thể thoát khỏi tay Thiêu Hồ Tử chứ? Không có lý nào lại như vậy được.”
Đinh Hoàng Liễu lên tiếng: “Có lẽ vì gu của Thiêu Hồ Tử không phải là Thu Huyền đấy!”
Đinh Trung thở dài một hơi.
Không loại bỏ được Đinh Thu Huyền theo đúng kế hoạch ban đầu khiến ông ta có chút không vui.
Có điều…
Ngay sau đó ông ta liền nở nụ cười: “Nó có thể quay về thì sao chứ? Ta đoán nó chạy trốn về mà thôi, nhiệm vụ mà ta yêu cầu nó hoàn thành chắc chắn không thể hoàn thành.”
“Không đủ hàng, không đủ tiền, nó lấy cái gì để hoàn thành nhiệm vụ chứ?”
“Đợi đến lúc nó về, hừ, xem ta dạy dỗ nó như thế nào! Ta phải bắt nó giao hết 10% cổ phần của nhà họ Đinh ra, sau đó đuổi nó ra khỏi nhà họ Đinh.”
Đinh Phong Thành và Đinh Hoàng Liễu nhìn nhau cười.
Đinh Thu Huyền, cô có thể quay về thì sao? Cũng chẳng khác nào nhảy từ một hố lửa này sang một hố lửa khác cả.
Ai bảo cô suốt ngày cứ đi cùng với Giang Nghĩa, không chừa cho ông cụ một chút thể diện nào?
Đáng đời!
Hai mươi phút sau, hai người Đinh Thu Huyền và Giang Nghĩa đã về đến nơi.
Đinh Trung đứng dậy vung tay áo: “Đi, đi hỏi tội thôi!”
“Đi!!”
Đinh Phong Thành và Đinh Hoàng Liễu theo sau Đinh Trung đi xuống cầu thang để gặp Đinh Thu Huyền.
Vừa ra khỏi cổng, bọn họ nhìn thấy một chiếc Ferrari đậu cách đó không xa, hai người một nam một nữ đứng bên cạnh là Giang Nghĩa và Đinh Thu Huyền.
Trong mắt Đinh Trung tràn đầy vẻ khinh thường.
Ở phía bên kia, Đinh Thu Huyền cũng không tỏ ra vui vẻ gì, sau khi biết được bộ mặt thật của Đinh Trung, cô hận ông nội mình đến tận xương tuỷ.
Một gia đình vốn dĩ rất thương yêu nhau đã hoàn toàn trở mặt với nhau sau nhiệm vụ ở Long Dương Viên!
“Thu Huyền, con về rồi đấy à?!”
“Vâng, ông nội!”