Người này, tương đối đáng sợ!
Lăng Hàn cảm thấy người này có loại cảm giác đã từng quen biết, nhưng phong cách chiến đấu như vậy là cuộc đời ít thấy, luận lực điều khiển sức mạnh, khả năng còn trên Kiếm Đế, Thiên Phượng Thần Nữ kiếp trước.
Thần Thai Cảnh lại xuất hiện một quái vật như thế?
Vòng thứ tư, đối thủ của Lăng Hàn là… Dương Quân Hạo!
Mới vừa đánh bại thứ hai trên Thiên Kiêu bảng, hiện tại lại đánh thứ nhất, thực sự là đúng dịp.
Hai người leo lên võ đài, Dương Quân Hạo lộ ra nụ cười nói:
– Ta còn đang chê Thiên Kiêu chiến đánh chưa thoải mái, hiện tại rốt cục ngộ một người đáng giá xuất thủ.
Lăng Hàn cười ha ha nói:
– Không phải ngươi chơi với một tiểu nha đầu năm sáu tuổi rất hăng hái sao?
Sắc mặt của Dương Quân Hạo tối sầm lại, hắn tự phụ vô địch cùng cấp, nhưng lại bị Hổ Nữu hành hung, may là đối phương không dùng miệng, bằng không hắn rất có khả năng gặp xui xẻo, ở trên người đối phương thu một bại, để hắn coi là việc đáng tiếc.
Thực sự là hết chuyện để nói, hắn cực kỳ tức giận.
– Đến đến đến, nếu ngươi thiếu quản giáo, ta sẽ đánh ngươi một trận.
Lăng Hàn ngoắc ngoắc ngón tay.
– Hàn Lâm, ngươi tự tin như thế, chờ sau đó bị ta đánh bại, có thể sẽ khóc hay không?
Dương Quân Hạo cười lạnh nói.
Lăng Hàn nở nụ cười, trực tiếp lắc mình lao ra.
Thật nhanh!
Trong đầu Dương Quân Hạo chỉ lướt qua một ý niệm như vậy, liền cảm thấy bụng dưới đau xót, cả người đã bị đánh bay ra ngoài, oành… hắn rơi xuống đất, trong đầu một mảnh mờ mịt.
Rào, toàn trường náo động.
Đường đường người thứ nhất trên Thiên Kiêu bảng, lại ngay cả động cũng chưa động, liền bị người đánh xuống lôi đài, đây cũng quá mất mặt đi? Lỗ Dương tốt xấu gì cũng qua vài chiêu, còn đóng băng Lăng Hàn, một lần nhìn thấy hi vọng thủ thắng, nhưng Dương Quân Hạo thì sao?
Dương Quân Hạo cũng chưa kịp phản ứng, hắn có quá nhiều quá nhiều tuyệt chiêu chưa sử dụng, hơn nữa, lần này không cấm sử dụng Linh khí, sức chiến đấu của hắn thậm chí có thể đạt đến nửa bước Sinh Hoa.
Nhưng vẻn vẹn chỉ một quyền, hắn liền bị oanh xuống lôi đài.
– Ta không phục!
Da mặt hắn co giật, đây cũng quá mất mặt, thứ nhất trên Thiên Kiêu bảng lại bị người một quyền đánh bay, truyền đi hắn còn làm người được sao?
Hắn muốn trở lại võ đài, nhưng bị trọng tài lạnh lùng ngăn lại, cho hắn một cái liếc mắt, để hắn suýt chút nữa tức điên.
Vòng thứ năm, Lăng Hàn gặp người số một trên Thiên Kiêu bảng lần trước, Vũ Côn Lôn.
Sau trận chiến này, hắn có thể đi vào trận chung kết, mà đối thủ là mặt nạ nam Trương Tam hoặc Tào Thiên Dật. Tào Thiên Dật là người số một của Thiên Kiêu bảng hai giới trước, luận thực lực còn trên Vũ Côn Lôn, dù sao người ta cũng tích lũy ở Thần Thai tầng chín nhiều hơn hai ba năm.
Vũ Côn Lôn lên đài, mặt đối mặt với Lăng Hàn, cười nói:
– Ta vốn tưởng rằng sẽ đối mặt với Dương Quân Hạo, đến một trận mới cũ quyết đấu, thật đáng tiếc.
Lăng Hàn cười nhạt nói:
– Hết cách rồi, ta quá mạnh mẽ.
– Há, ngươi mạnh bao nhiêu?
Vũ Côn Lôn cười nói.
– Mạnh hơn ngươi quá nhiều, lấy ba quyền đánh đổ ngươi đi, bởi vì bên kia đã kết thúc!
Lăng Hàn nói.
Cái gì!
Vũ Côn Lôn cả kinh, nhìn lại võ đài bên kia, quả nhiên, Tào Thiên Dật đã bị đánh bay.
Nhanh như vậy?
Vũ Côn Lôn biến sắc, tuy hắn không sợ Tào Thiên Dật, nhưng tuyệt đối không có năng lực đánh bại đối phương nhanh như vậy, nhưng Trương Tam làm được. Chuyện này ý nghĩa là nếu hai người giao thủ, hắn sẽ bị thua không chút hồi hộp nào.
– Không cần nghĩ xa như vậy, ngươi không thể giao thủ với hắn.
Lăng Hàn cười nói.
Vũ Côn Lôn hít một hơi thật sâu, lại lộ ra nụ cười nói:
– Nếu ngươi tự tin như thế, vậy đối thủ kia liền để cho ngươi đi!
Nói xong, hắn trực tiếp vọt xuống lôi đài, bỏ chiến không đánh.
—————