Thành Thiên Khải, hoàng cung.
Lãnh Thiên Minh quay về hoàng cung, tâm trạng vô cùng thoải mái, thì ra niềm vui lớn nhất khi làm hoàng đế là ra vẻ, cái gọi là sự ra vẻ mà không bị phát hiện mới là trí mạng nhất.
Sau này hắn không thể ở mãi trong cung được, phải tìm một thời cơ thích hợp, tự mình cũng phải làm một bản “Thiên Minh thường phục vi hành ký”, ngắm nhìn núi non sông nước tuyệt đẹp, tiện thể ngoại tình một chút, nếu không sẽ lãng phí khuôn mặt đẹp trai này quá.
“Thiên Minh ca ca, chàng đang nghĩ gì vậy?”
Hiên Vũ Ngọc Nhi vác chiếc bụng bự đi tới.
“Á… ta đang nghĩ, phải làm thế nào để khiến nàng khi đang mang thai không bị khó chịu”.
“Thật sao? Thiên Minh ca ca, chàng tốt với ta quá, lúc này vẫn còn suy nghĩ cho ta”.
“Ngọc Nhi, nàng nói vậy không đúng rồi, ta là phu quân của nàng mà, quan tâm người phụ nữ của mình là điều mà người trượng phu nên làm. Có điều ta bận rộn hơn những ông chồng khác mà vẫn tận tâm săn sóc cho nàng, như vậy sẽ tỏ ra rất đáng trân quý!”
Hiên Vũ Ngọc Nhi ngây thơ nói: “Ừm, ta biết rồi, Thiên Minh ca ca là tốt nhất, sau này Ngọc Nhi sẽ ngoan ngoãn nghe lời chàng!”
“Nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời ta sao?”
“Đương nhiên rồi”.
“Vậy… nàng giúp ta làm một chuyện được không?”
Hiên Vũ Ngọc Nhi nhìn Lãnh Thiên Minh đang cười gian, đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
“Thiên Minh ca ca… chàng… chàng, có chuyện gì?”