Hôm nay gió đột nhiên lớn lên nhiều, thuyền giương hết buồm sẽ rất nguy hiểm, các thuyền khác không ngừng phát tín hiệu yêu cầu giải thích, Vân Diệp chỉ trả lời phải theo sát, nếu không xử theo quân pháp.
Hà Trung Vũ dụi mắt từ khoang thuyền đi ra, hắn bị tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng tù và trầm trầm đánh thức, ngồi thuyền nhiều, tất nhiên biết những âm thành này có ý nghĩa gì.
– Vân hầu, xảy ra chuyện gì? Gặp địch à? Trên mặt biển của chúng ta sao lại có kẻ địch được?
Vân Diệp đanh mặt nói:
– Câm mồm, về khoang thuyền, không được ra, nguy hiểm tới rồi, tốt nhất là ngươi cầu nguyện cho chúng ta có thể vượt qua.
Hải thị thận lâu rất thần kỳ, đội thuyền không ngừng chạy về phía trước, còn nó tựa hồ lui về sau, vòi rồng trên bức tranh đã biến mất, chỉ còn lại ngọn núi bị tàn phá tan hoang, hai con chim ưng lại bay về, lượn vòng quanh ngọn núi.
Đây không phải là hiện tượng tốt, vòi rồng biến mất trên bức tranh chứng tỏ nó đã chạy ra khỏi phạm vi ảo ảnh, đuổi theo đội thuyền.
– Vân hầu, vì sao thuyền của người Oa không theo?
Hà Trung Vũ vẫn lo cho người Oa, vừa rồi đội thuyền bỏ chạy, bọn chúng còn chỉ trỏ cười nhạo, chúng sống chết liên quan chó gì tới ta?
Trời tối sầm, Lưu Nhân Nguyệt kinh hoàng chỉ đằng xa, nói không ra lời nữa, mà khỏi nói cũng biết, vòi rồng tới rồi, mây trên trời xoay tròn, năm cái vòi rồng cao mười mấy trượng mang theo gió rít từ đằng sau đuổi nhanh tới.
Sức người trước thiên uy thật nhỏ yếu, Đông Ngư như nổi điên chỉ dẫn thuyền của Vân Diệp bơi vè phía một eo biển, hắn rất quen thuộc nơi này, biết nơi nào có thể dung thân, thuyền đằng sau theo sát. Hiện không một ai hỏi vì sao hạm đội nổi điên, cũng không ai hỏi vì sao lại chạy về phía hải thị thận lâu nữa.
Ba chiếc thuyền nhỏ của người Oa bây giờ mới chuẩn bị chạy thì đã muộn rồi, hai cái vòi rồng hợp thành một, càng trở nên to lớn hơn, nước biển bị cuốn lên trời, thành con cự long màu bạc, đây là trên tới trời cao dưới tới suối vàng thực sự. Vòi rồng nghiến qua thuyền của người Oa, Hà Trung Vũ đau đớn nhắm mắt lại.
Đông Ngư cuối cùng cũng đưa được thuyền vào eo biển, ú ơ hét mấy tiếng, lập tức có thủy thủ dùng rìu chặt giây thừng buộc buồm, buồm trượt từ trên cột xuống, tốc độ của Mộc Lan chu chợp mắt giảm xuống, trong eo biển toàn tiếng ” hạ buồm, hạ neo”.
Lúc này mặt biển như địa ngục, sóng cuộn dữ dội, tia sét màu tím không ngừng bổ xuống mặt biển, nổi lên ừng làn khói trắng, mưa đổ xuống như trút nước. Vân Diệp trói mình vào cột buồm, lần đầu tiên trong đời cầu khẩn trời cao tha thứ cho mình, chỉ cần vòi rồng đi vào eo biển, đội thuyền sẽ gặp thảm họa diệt vong.
Thế giới như đi vào một bộ phim không lời, trong tai chỉ toàn tiếng gió thổi ù ù, nước mưa đập lên mặt đau rát, Vô Thiệt từng bước từng bước tới giần Vân Diệp, nhưng mới đi được vài bước đã bị gió thổi dính vào mạn thuyền, không nhúc nhính nổi.
Vân Diệp nghe thấy Mộc Lan chu phát ra tiếng răng rắc như muốn gãy đôi, ngửa mặt thở dài, cuối cùng mình phản ứng hơi chậm một chút, nếu như nhanh một chút, nói không chừng còn có thể vào hải cảng tránh, dù sao hiện giờ cách hải cảng có mấy chục dặm.
Mưa chui vào miệng, vào tai, lần đầu tiên phát hiện ra nước mưa mặn, không đúng, đây không phải là nước mưa, là nước biển bị vòi rồng cuốn lên trời, nghĩ tới đây sợ tới nhảy dựng lên, nước mưa không có vấn đề, trừ nước thì chẳng có cái gì khác, nhưng nước biển nhiều thứ, cua, cá, tôm, nếu bị rùa đập chết, Vân Diệp chết không nhắm mắt.
Lam Điền hầu Vân Diệp mất năm Trinh Quan thứ bảy, nguyên nhân cái chết, rùa rơi vào mặt…
Nghĩ tới đó Vân Diệp đã rùng mình, vừa rồi vì sao không trốn vào khoang thuyền? Cứ muốn ở trên sàn thuyền đóng anh hùng gì chứ, mắt đảo tròn, cẩn thận nhìn xung quanh xem có cua, cá gì rơi xuống không, tay cầm dao, chỉ cần phát hiện bất thương là cắt thừng bỏ chạy, thà đấu một phen với trời chứ không chịu nhục.
Lưu Tiến Bảo hiện giờ giống như một con diều, hông buộc thừng, tay múa may trên không, Vượng Tài thò đầu ra khỏi khoang thuyền không chịu kêu gào, tất cả những điều đó khiên lòng Vân Diệp chua xót từng cơn. Một con cá bay tới, Vân Diệp nhìn rất rõ, đó là con hoàng hoa ngư, vảy cá hoàng kim dưới ánh chớp trông cực kỳ sang trọng, quấy đuôi bay vào mặt Vân Diệp…
Rất đau, đau cực kỳ luôn, Vân Diệp tích tắc hôn mê nhớ ra, biệt danh của hoàng hoa ngư là thạch thủ ngư, đầu trúng một cục đá…
Mở mắt ra, phát hiện một ngày trời nắng tươi đẹp, nếu không phải mặt đau dữ dội thì Vân Diệp cho rằng vừa rồi mình nằm mơ, bên giường có một cái xác ướp, nhìn thân hình có vẻ là Lưu Tiến Bảo, lão già bên kia thiếu hai cái răng đầu bù tóc rối nhất định là Vô Thiệt, giờ ông ta có thể đổi tên thành Vô Xỉ rồi. Đầu Đông Ngư có cục thịt tím to như quả trứng gà, Hà Trung Vũ mặt mày thâm tím, ài, thương binh khắp chốn, Vân Diệp không có dũng khí soi gương, y biết hình tượng của mình cực kỳ tồi tệ, bị con cá lớn như thế đập vào mặt, không thể nhẹ nhàng được, may không phải rùa…
– Tổn thất thế nào? Chúng ta mất bao nhiêu thuyền, bao nhiêu người?
Nghe thấy Vân Diệp lên tiếng, cả đám lập tức vây lấy, Lưu Tiến Bảo như xác ướp há mồm khóc rống lên, Đông Ngư, Hà Vũ Trung không ngừng rơi lệ, ngay cả Vô Thiệt xưa nay mặt vô cảm cũng phải dùng tay áo lau nước mắt.