Bà Cố cũng rất giận, định thần rỗi rãnh mở miệng:
“Thành Trì, cậu cũng đừng rất bác quá mức khó khăn, hiện tại Hàn gia ngã, Ân Ân đi cùng với cậu khẳng định không có hay ho. Hơn nữa, Thành Trì, cậu muốn cho Ân Ân, Cố Gia nuôi cậu với mẹ cậu sao? Nếu như cậu thật sự yêu Ân Ân, bây giờ cậu hãy cùng Ân Ân nói chia tay thôi.”
Hàn Thành Trì chưa bao giờ nghĩ đến, bà Cố sẽ lẽ thẳng khí hùng như vậy hướng về phía anh nói anh buông tay Cố Ân Ân.
Đáy lòng của anh rất tức giận, giọng điệu có chút phát run:
“Bác Cố, con kính trọng bác, hiện tại gọi bác là bác, Ân Ân sẽ không cùng chia tay với con, con cũng sẽ không chia tay với cô ấy. Hơn nữa, con càng không cần Ân Ân tới nuôi con.”
Nói xong lời cuối cùng, nọi điệu của Hàn Thành Trì trở nên rất trịnh trọng cùng nghiêm túc:
“Bác có ý gì, con hiểu, nhưng mà, tin tưởng con, con nhất định sẽ khiến Ân Ân được sống cuộc sống tốt.”
Hàn Thành Trì nói xong, liền bà Cố một cái thật sâu, mím mím môi, nhưng không có nói cái gì nữa, xoay người đi.
Bà Cố nhìn bóng lưng Hàn Thành Trì, thần thái giật giật, giống như là đang suy nghĩ cái gì.
………
Thật ra thì Cố Ân Ân thật sự do dự.
Ở trên thế giới này, có một nhóm rất lớn, mặc kệ là phụ nữ hay là đàn ông, chỉ có thể Đồng Cam lại không thể Cộng Khổ.
Cho nên, Cố Ân Ân do dự, là rất bình thường.
Cô yêu Hàn Thành Trì, nhưng là cô yêu là người có tiền có quyền hăm hở Hàn Thành Trì.
Cô không phân rõ rốt cục cô có cảm giác gì đối với một Hàn Thàn Trì hiện tại nghèo túng đến hai bàn tay trắng.
Nhưng cô lại không tài nào vứt bỏ lương tâm, chia tay với Hàn Thành Trì, cho nên cô vẫn luôn ở đau khổ do dự.