“Em muốn đi mua sắm.”
“Được, anh trả tiền, coi như…tiền an ủi của cấp trên dành cho cấp dưới.
Anh ta thực sự chẳng thể tìm được lý do hợp lý cho việc trả tiền, chỉ đành nói ra lý do như thế này. Cổ Ngọc Vy nghe vậy mà mắt sáng lên, cũng không khách sáo liền kéo anh ta đứng dây.
Nhưng trong khoảnh khắc vừa đứng dậy, Cổ Ngọc Vy bỗng bị váng đầu hoa mắt, nặng nề ngã xuống đất.
Quý Khiêm thậm chí không kịp phản ứng, đợi khi anh ta phát hiện thì cô ấy đã nằm trên đất bất tỉnh rồi.
Anh ta vội vã đưa Cổ Ngọc Vy tới bệnh
Bác sĩ chẩn đoán nói một câu: viện.
“Đau lòng quá mức mà tích tụ khổ tâm Quả nhiên, cô ấy đang gắng gượng. Cơ thể con người luôn phản ứng với tâm trạng, cho dù Cổ Ngọc Vy ngoài mặt ra vẻ luôn ổn, nhưng cũng không ngăn được phản ứng thật của cơ thể. Lúc cô ấy đứng dậy, khí huyết chảy ngược nên cơ thể không chịu nổi mới ngất xỉu ngã xuống đất.
Lúc ngã trán còn bị đập xuống đất, làm chấn động tới não bộ, nên hiện tại vẫn chưa tỉnh.
Nhưng cũng không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ đợi cô ấy tỉnh lại liền ổn.
Quý Khiêm ở lại bệnh viện trông coi một tiếng đồng hồ, Cổ Thành Trung nghe được tin tức liền mau chóng đến, lúc đến còn có Bạch Minh Châu và Hứa Trúc Linh.
Cổ Ngọc Vy nằm trên giường bệnh, sắc mặt cô trắng bệch như giấy, đôi môi không có chút hồng hào.
Cô ấy nằm trên giường, yên ổn như một con búp bê sứ.
Đây là lần thứ hai Quý Khiêm cùng bọn họ gặp mặt.
Quý Khiêm nói sơ qua về mọi chuyện, Cổ
Thành Trung cau mày, đau lòng cô bé ngốc nghếch Cố Ngọc Vy.
Anh vốn nên sớm khuyên bảo sớm hơn một chút, như vậy bọn họ có lẽ sẽ không như bây giờ.
Bạch Minh Châu nhìn thấy Cổ Ngọc Vy trở thành bộ dạng này, trong lòng cũng không rõ là mùi vị gì. Cô ta trải qua những ngày này cũng không thoải mái gì, mỗi ngày đều nghĩ nếu như không phải do bản thân ngăn cản, hai người bọn họ sớm đã có kết quả tốt đẹp rồi.
Mà hiện tại…chuyện đã tới mức này rồi. Bạch Minh Châu không ở bệnh viện lâu, cuối cùng kinh hồn bạt vía trở về.
Hứa Trúc Linh mua hoa quả và hoa tươi đặt trong phòng bệnh, để không khí trong phòng bệnh không ngột ngạt.
Quý Khiêm nhận được một cuộc gọi, là trong nhà gọi tới.
Cô của anh ta đã trở về, mà anh ta cần phải trở lại để báo cáo.
Hứa Trúc Linh đúng lúc quay trở lại sau bữa trưa, trực tiếp đối mặt với Quý Khiêm.
“Ngài Quý phải về rồi sao? Không ăn cơm sao? Tôi có chuẩn bị cho anh một phần này.”
“Không cần đầu, lần sau tôi lại tới thăm
Ngọc Vy, cô đừng bận tâm tới tôi, một ông lớn như tôi không sao đâu.”
“Cảm ơn anh đã đưa Ngọc Vy tới.” Hứa Trúc Linh chân thành mà nói lời cảm ơn.
“Không có gì.”
Quý Khiêm vô cùng khách sáo, ấn tượng của anh ta về nhà họ Cổ không tệ.
Anh ta biết được từ chính miệng Cổ Ngọc Vy rằng Hứa Trúc Linh là vợ chưa cưới của Cổ Thành Trung, cực kỳ kinh ngạc.
Thật khó để tưởng tượng một Cổ Thành Trung tài giỏi lại bị một cô gái nhỏ bỏ buộc giữ chặt, thật khiến người ta có cảm giác kì quái.
Hai lần gặp mặt, anh ta đều tỉ mỉ đánh giá Hứa Trúc Linh.
Thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, không tính là đẹp nghiêng nước đổ thành, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn cũng rất xinh đẹp sạch sẽ, vô cùng dễ nhìn.
Không đủ để khiến người khác vừa gặp đã không thể quên, nhưng nhìn cũng rất dễ chịu.
Tâm sinh tưởng, từ đó có thể nhìn ra Hứa Trúc Linh là một cô gái đơn thuần, ấm áp.
Ánh mắt sáng lấp lánh tựa như biết nói. Đôi mắt này hình như đã từng thấy ở đâu, xa lạ lại thân quen, Quý Khiêm nhất thời cảm giác bản thân có chút hoảng hốt.
“Tôi tiễn anh ra ngoài.”
Hứa Trúc Linh tiễn anh ta ra ngoài bệnh viện, vừa đúng lúc có chiếc xe dừng lại trước mặt anh ta.
“Xe của cô?” Quý Khiêm cau mày, sau khi tạm biệt Hứa Trúc Linh liền lên xe.
Ngồi ở sau xe là một vị phu nhân đoạn trang, cô của anh ta nhỏ nhất trong nhà, năm nay ba mươi sáu tuổi, chăm chút vô cùng tốt, nói bà ấy hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi cũng có người tin.
Anh ta tiến vào, tiện tay đóng cửa. Quý Thiên Kim nhàn nhạt liếc nhìn ra ngoài cửa xe, chỉ thấy một bóng lưng nhỏ bé gầy gầy của Hứa Trúc Linh.
“Cô ấy là ai?” Bà tùy tiện hỏi.
“Vợ chưa cưới của Cổ Thành Trung ạ.
“Ừm.” Bà lạnh nhạt đáp một tiếng, nhưng lại không để trong lòng: “Hôm nay trở về, thuận đường qua đây đón cháu cùng về.
“Làm sao cô biết cháu ở bệnh viện?”
“Hành tung của cháu cô vẫn luôn biết, trở về đi.”
Quý Khiêm nghe vậy, bất đắc dĩ mà lắc đầu, anh ta rất không thích cảm giác bị theo dõi, nhưng từ nhỏ tới lớn, cô của anh ta luôn như vậy, cơ bản là không cho anh ta được từ chối. Cô mạnh mẽ như vậy, bảo làm sao không thể gả đi…