Đầu gối này bị đẩy lên, Tô Tranh đang quỳ ở chỗ đó tựa vào trên không trung, sau đó nặng nè ngã xuống đất.
Vết sưng đầu gối này trên một người bình thường, có thể đoán trực tiếp liền bát tỉnh Tô Tranh rốt cuộc là đã qua tập luyện, nằm trên mặt đắt, hai tay giãy dụa muốn đứng dậy.
Sau khi Trương Thác đứng dậy, phủi bụi trên tay áo, sau đó đi đến trước mặt Tô Chính, một chân đá vào bên hông của Tô Tranh.
Tô Tranh còn đang giãy dụa muốn đứng dậy, đã bị Trương Thác đạp một cước, toàn thân di chuyển theo phương ngang máy mét, hoàn toàn không đứng dậy được.
Hàng loạt hành động của Trương Thác, đều được người bên cạnh nhìn thấy, và một vài từ hiện lên trong đầu.
Quả quyết, mạnh mẽ, tàn nhẫn!
Nam Cung Vũ nhìn Trương Thác đang đứng đó với ánh mắt kỳ lạ, trong khoảnh khắc đó, Nam Cung Vũ đã hợp nhất người trước mặt với hình bóng trong ký ức của cô ấy.
Bọn họ quyết đoán giống nhau, trong quá trình ra tay, không để lại cho đối phương cơ hội, mạnh mẽ giống nhau, ít nhất, Trương Thác bây giờ đang nghiền ép Tô Tranh.
Đương nhiên, cảm giác này cũng chỉ có trong chốc lát, Nam Cung Vũ không cho rằng, người trước mắt, có thể giống với đảo chủ đảo Quang Minh.
Cảnh mà Trương Thác đánh bại Tô Tranh chắc chắn khiến người ta chấn động, đó là một sự nghiền nát hoàn toàn.
Trương Thác nhẹ cười: “Xem ra, là tôi thắng rồi.”
“Chà!” Chúc Linh thốt lên với đôi mắt sáng ngời: “Anh nhỏ, thì ra anh giỏi như vậy”.
Trương Thác lắc đầu: “Là anh ta quá yếu rồi.”
Lời nói của Trương Thác như thế, làm cho những người còn lại trong hội trường có chút xáu hổ, bọn họ đều là đệ tử của gia tộc Cổ Vũ, trong lòng cảm thấy bọn họ là cao.
siêu, nhưng bây giờ, trong khi bọn họ là những người nỗi bật, bị một người lai lịch bắt minh dễ dàng hạ gục, và quan trọng hơn, người này không phải nằm trong giới Cổ Vũ, ít nhất bọn họ trước nay chưa từng nghe qua một người như vậy.