Lúc này, quái vật ở phía đối diện nhìn thấy cảnh Hàn Lập vẫn đứng thẳng như không hề có chuyện gì, cực kỳ ổn định, rút cuộc ngừng cười, bốn con mắt âm trầm cùng nhìn chằm chằm hắn.
Hàn Lập bị nhìn làm cho cả người không thoải mái, nhưng ánh mắt nhíu nhíu, không hề khách khí nhìn trả lại.
Vào lúc này, quỷ ảnh màu xám không lành lặn xuất hiện ở phía sau lưng của quái vật đối diện, hắn không hề dừng lại mà phi tới phía trước của quái vật hai đầu.
Hàn Lập không khỏi rùng mình một cái, ánh mắt chớp lóe bất định.
Quỷ ảnh kia đã biến thành như vậy, không chạy trốn xa xa mà còn quay đầu lại, đây là có ý gì?
Đang lúc Hàn Lập buồn bực, một sự tình không thể tưởng tượng tiếp tục xuất hiện.
Dị quang trong mắt quái hổ hai đầu chợt lóe, sau đó liền bắt lấy quỷ ảnh màu xám, tiếp theo đầu hổ màu đen mở ra cái mồm đỏ như chậu máu, rất nhanh nuốt bóng xám vào bụng. Hàn Lập thấy vậy trong lòng vô cùng kinh ngạc!
Nhưng sự tình phát sinh ở phía sau khiến cho sự nghi hoặc của Hàn Lập được giải quyết.
Chỉ thấy quái vật ngửa mặt lên trời rống to vài tiếng. Ở trên cổ chợt nổi lên một khối, một cái đầu hổ màu xám liền xuất hiện bên cạnh cái đầu hình người.
Đầu hổ này đồng dạng có bộ dáng mặt người, nhưng chỉ là khuôn mặt của một người phụ nữ bình thường mà thôi.
Cái này làm cho Hàn Lập ngạc nhiên một chút, nhưng lập tức liền khôi phục lại như bình thường.
Lúc đầu hổ màu xám vừa mới xuất hiện thì hai mắt đóng chặt, sắc mặt vô cùng tái nhợt, dường như bị thương không nhẹ.
Nhưng không bao lâu sau, hắn liền mở cặp mắt màu đỏ ra, dùng một loại ánh mắt cực kỳ oán hận nhìn chằm chằm Hàn Lập không tha, khiến Hàn Lập nổi da gà, trong lòng có chút phát lạnh.
Lúc này, cái đầu có khuôn mặt nam tử ở giữa liền kêu to một tiếng, sau đó sải bước nghênh ngang hướng về phía Hàn Lập đi bộ tới.
Theo từng bước đi, hắc quang trên người của hắn lại lóe lên, hình thể to lớn hơn vài phần.
Chỉ vài chục bước đi mà quái vật này lại giống như một tòa lầu cao hai, ba tầng, ngay cả Hàn Lập thấy cảnh này cũng không khỏi biến sắc.
Hàn Lập không kịp nghĩ nhiều, hai tay vung lên, hơn một trăm con cự viên khôi lỗi xuất hiện ở bốn phía.
Tiếp theo, mấy con cự viên này đồng thời giơ hai tay lên, các loại cột sáng đủ màu sắc ào ào xuất hiện.
Sau đó Hàn Lập hướng về phía màu xanh cự kiếm điểm một cái, cự kiếm liền lẩn vào bên trong các cột sáng, biến thành một vệt sáng thật dài chém xuống, khí thế kinh người như muốn đem hổ yêu xẻ thành nhiều đoạn.
Mà quái vật ba đầu nhìn thấy cảnh này, cái đầu ở giữa liền hiện ra một chút vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng sau đó phát ra thanh âm ” hắc hắc” cười lạnh.
Hai cái đầu ở trái, phải đồng thời mở to miệng ra, ở bên phải là quang cầu màu đen như lúc trước, từng quả từng quả được xuất hiện liên tiếp, mà bên còn lại quỷ hỏa màu xám mờ mờ ảo ảo phun ra đầy trời.
Quỷ hỏa cùng quang cầu đan xen vào nhau, ngăn cản phần lớn công kích của các cột sáng.
Cho dù có vài con cá lọt lưới đánh tới trên thân hình của quái vật thì cũng chỉ lóe lên một điểm quang hoa mà không hề có hiệu quả.
Hai hàng lông mày của Hàn Lập không khỏi nhíu tít lại, tiếp theo hàn quang trong mắt chợt lóe, đột nhiên bắt kiếm quyết.
Vệt sáng màu xanh liền phát ra hào quang càng thêm chói mắt, tốc độ bỗng tăng lên ba phần.
Chỉ trong nháy mắt, dưới sự yểm hổ của rất nhiều cự viên khôi lỗi, đạo phi kiếm thế như chẻ tre, kích phá sự ngăn cản của quỷ hỏa cùng quang cầu bắn tới.
Bay quanh quái vật này một vòng, hào quang lại lóe lên như muốn đem con quái vật đó giết chết ngay tại chỗ.
Thế nhưng Hàn Lập lại cứng lưỡi, há hốc mồm.
Bởi vì ba cái đầu lâu của quái vật đồng thời phát ra một tiếng hống quái dị, tiếp theo đôi hổ trảo to tướng với tốc độ mà mắt thường không thể nhận ra, nhanh chóng chụp tới, giữ chặt cự kiếm trong tay.
Cái tay hổ lông lá kia không hề sợ kiếm quang cực kỳ sắc bén, còn cự kiếm thì không ngừng giãy giụa trong đôi cự trảo của quái vật, tuy vậy vẫn không thể tránh thoát được. Hàn Lập cơ hồ nghĩ đến chính mình có phải là đang hoa mắt rồi hay không.
Tuy nói mấy thanh Thanh Trúc Phong Vân kiếm này thời gian tế luyện không lâu, vẫn chưa thể biểu hiện ra uy lực lớn, nhưng chỉ dùng hai tay bắt lấy chúng, thật đúng là không thể tưởng tượng được.
Chẳng lẽ hai tay của đối phương đã bị luyện chế thành pháp bảo rồi hay sao?
Hàn Lập không khỏi sinh ra cách nghĩ cổ quái như vậy.
Mà quái vật thấy đã khống chế được phi kiếm của Hàn Lập, ba cái đầu đều lộ ra vẻ mặt âm lệ.
Cái đầu ở giữa sau khi cười một tiếng dữ tợn, hé miệng ra, một luồng âm khí đen kịt to bằng nắm tay trực tiếp phun vào trên thân phi kiếm đang dãy giụa, từng chút từng chút tiêu trừ linh quang màu xanh trên thân phi kiếm.
Thấy tình hình này, tim của Hàn Lập đột nhiên trầm xuống.
Con quái vật ba đầu xuất thủ thực tàn nhẫn, tu vi lại sâu không lường được, nếu tiếp tục cùng nó dây dưa thêm, chỉ sợ chính mình cũng chẳng tốt đẹp gì.
Phải mạo hiểm một chút, tốc chiến tốc thắng mới được.
Nghĩ thế nên Hàn Lập không khỏi quay đầu lại xem trận chiến bên kia.
Hắc y nhân cùng Tử Linh đang tập trung toàn bộ tinh thần chiến đấu với mấy con yêu quỷ, căn bản không chú đến đến hắn.
Thấy cảnh đó trong mắt Hàn Lập dị sắc chợt lóe, chậm rãi quay đầu lại.
Hai cái đầu ở hai bên của con quái vật đang đánh nhau ác liệt với đám cự viên khôi lỗi, mà cái đầu ở giữa đang liều mạng phun ra hắc khí để ăn mòn Thanh Trúc Phong Vân kiếm.
Sát khí trong lòng Hàn Lập bốc lên.
Hắn thầm kêu một tiếng “Muốn chết!”, liền không hề chần chờ, hai tay bắt một loại kiếm quyết kỳ quái, hung hăng điểm một cái về phía phi kiếm trong không trung kia.