Doãn Thanh Nhã thấy y nói thản nhiên như thế, mặt mũi đỏ bừng, vội vàng nấp vào sau lưng Cao Ngạn.
Cao Ngạn lại ngẩn người nhìn Hướng Vũ Điền, muốn nói lại thôi. Rõ ràng lời Hướng Vũ Điền nói có ẩn hàm ý không động thủ giết người. Nếu không, Cao Ngạn làm sao có thể có cơ hội đi lại khắp nơi nữa? Nhưng gã lại không dám hỏi thẳng, sợ Hướng Vũ Điền bỗng nhiên thay đổi chủ ý.
Hướng Vũ Điền lại lắc đầu cười khổ: “Nói cho các ngươi biết! Tình hình của ta có thể hình dung như thế này. Ta hiện đang tiến hành luyện một loại công pháp có thể kéo dài tuổi thọ rất nhiều nên cần siêu thoát khỏi thất tình lục dục của con người. Nếu không chỉ một chút sơ sót sẽ gặp họa tẩu hỏa nhập ma.”
Doãn Thanh Nhã lại từ sau lưng Cao Ngạn thò đầu ra khỏi vai gã, khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng ngạc nhiên hỏi: “Trên thiên hạ này làm gì có võ công kéo dài được tuổi thọ? Sư phụ nói con người có thể sống được bao lâu chính là do lão thiên gia quyết định.”
Hướng Vũ Điền hỏi ngượi lại: “Vậy tại sao ngươi biết là ta đã bị trời định không thể hưởng trường thọ được?”
Doãn Thanh Nhã lập tức nghẹn lời.
Cao Ngạn thăm dò hỏi: “Hướng huynh phải chăng quyết định tha cho bọn ta?”
Hướng Vũ Điền không vui nói: “Thuyết thư của ta vẫn còn đoạn dưới, ngươi có thể nhẫn nại một chút được không?”
Doãn Thanh Nhã cười phì một tiếng, hỏi: “Thuyết thư của ngươi? Phải chăng ngươi nghe quá nhiều thuyết thư nên đã mê muội rồi, biến thành một thuyết thư tiên sinh?”
Hướng Vũ Điền cười khổ: “Ta đúng là bị mê muội rồi. Khi ta nghe “Tiểu Bạch Nhạn chi luyến” của các ngươi thì hoàn toàn hoà nhập vào câu chuyện, tự hoá thân thành Cao thiếu gia, cùng với Tiểu Bạch Nhạn ngươi nói chuyện yêu đương, giống như là tự thân mình trải qua vậy. Con mẹ nó! Uy lực của thuyết thư quả thật kinh người.”
Doãn Thanh Nhã hai má đỏ bừng lên, “ối” một tiếng rồi lại vội vàng nấp vào sau lưng Cao Ngạn.
Cao Ngạn lộ vẻ cảnh giác, ấp úng: “Ngươi chẳng phải…..Ài! Chẳng phải ngươi…….”
Hướng Vũ Điền không vừa ý, nói: “Đương nhiên không phải là ta nghĩ như thế. Chỉ là ta nghe câu chuyện đó chăm chú đến nỗi hoà mình vào câu chuyện. Nhưng ý muốn giết ngươi của ta rất kiên định, vì thế mới nhiều lần hạ thủ với ngươi. Ài! Nói thật ra, sát cơ của ta đối với ngươi vẫn chưa đủ, nếu không chỉ sợ ngươi đã hồn du địa phủ rồi. Con mẹ nó! Tại sao lại biến thành như thế này chứ?”
Cao Ngạn và Doãn Thanh Nhã đều khẩn trương, sợ Hướng Vũ Điền đột nhiên lại biến trở lại thành một thích khách vô tình đáng sợ. Vì sắc mặt Hướng Vũ Điền lúc bừng lên, lúc âm trầm, cho thấy những suy nghĩ mâu thuẫn trong lòng y đang giao chiến quyết liệt.
Hướng Vũ Điền mắt nhìn xuống đất, thần sắc hòa hoãn nói: “Vừa rồi ta toàn lực đuổi tới, đã hạ quyết tâm vừa nhìn thấy Cao thiếu gia là lập tức hạ sát thủ. Chỉ hận ta chưa thấy người thì lại nghe thấy thanh âm các ngươi nói chuyện trước. Những lời riêng tư của các ngươi lại không ngừng chui vào tai ta, giống như ta đang nghe một đoạn thuyết thư sống động vậy.”
Tiếp đó, y nhìn hai người, song mục thần quang lấp loé, giọng điệu có phần hưng phấn hỏi: “Các ngươi hiểu không? Cảm giác đó vô cùng cổ quái, giống như Thuyết Thư quán bỗng nhiên kết hợp với hiện thực thành một, biến thành chân giả khó phân, làm ta không còn cách nào nổi lòng ác độc để hạ sát thủ đối với Cao thiếu gia ngươi nữa.”
Cao Ngạn thở nhẹ, vui mừng nói: “Nghe lão ca nói câu này ta cảm thấy vô cùng vinh dự. Nói thực, mọi người đều chưa từng có con bà nó thâm cừu đại hận gì cả, ngươi giết ta, ta giết ngươi, sao lại phải khổ như thế?”
Hướng Vũ Điền hồi phục vẻ ung dung, cười nhẹ: “Ngươi dường như quên mất chúng ta đang khai chiến. Ta đứng bên phía Mộ Dung Thuỳ. Không ngại mà cho ngươi biết lý do về việc ta không giết ngươi là vì môn công pháp ta đang tu hành không cho phép ta lạm sát, lại tuyệt không thể vì giết ngươi rồi sẽ sinh ra tâm ma do hối hận đã giết người. Ài! Ta nói nhiều quá rồi, chỉ muốn thương lượng với ngươi một chút, xem có biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ không.”
Hai người lại khẩn trương, vẫn sẵn sàng tiếp chiến.
Hướng Vũ Điền điềm đạm nói: “Không cần khẩn trương. Ta không có ý làm tổn thương các ngươi đâu. Nhưng theo tình theo lý thì ta phải nghĩ cho Mộ Dung Thuỳ. Thế này được không? Tiểu Bạch Nhạn có thể tự do ly khai, Cao thiếu gia sẽ theo ta về. Yên tâm đi! Ta tuyệt không giao Cao thiếu gia cho người Yên đâu, chỉ tìm một chỗ nào đó giữ ngươi tám ngày, mười ngày. Đến khi người Yên hoàn thành việc xây dựng cơ sở quân sự ở bắc Dĩnh khẩu thì sẽ lập tức thả ngươi ra. Hướng Vũ Điền ta đã nói gì thì chưa bao giờ không giữ lời.”
Doãn Thanh Nhã vượt lên đứng chắn trước mặt Cao Ngạn, giận quát: “Không được!”
Hướng Vũ Điền khổ não hỏi: “Thế cũng không được sao?”
Y lại chuyển hướng sang Cao Ngạn hỏi: “Ngươi khuyên tiểu Nhã nhi của ngươi được không? Ta không thể chế phục được nàng nếu không làm nàng tổn thương được.”
Cao Ngạn nhớ lại tuyên bố hùng hồn của Doãn Thanh Nhã là cho dù với khả năng của Yến Phi, nếu muốn bắt sống nàng cũng rất khó khăn nên gã mới hiểu nỗi khổ não của Hướng Vũ Điền là có đạo lý. Không biết tại sao, gã không hề hoài nghi lời Hướng Vũ Điền. Vì nếu như Hướng Vũ Điền có lòng muốn giết gã thì cần gì phải nói những lời thừa này? Hơn nữa, mỗi câu của Hướng Vũ Điền đều lộ rõ ý chân thành, lý do nói ra lại không phải vì bản thân mình nên càng làm người ta dễ tin tưởng.
Tình thế trước mắt rõ ràng dễ hiểu. Doãn Thanh Nhã tuy có sức đánh một trận, nhưng tất bại không sai. Nếu như nàng bị Hướng Vũ Điền đánh trọng thương thì càng không được. Vì Doãn Thanh Nhã, gã không còn lựa chọn nào khác.
Cao Ngạn cười khổ: “Nhã nhi….”
Doãn Thanh Nhã rung tay chấn động thanh trường kiếm, chân khí tập trung vào thân kiếm phát ra tiếng “oong” vang rền, xeo xéo chếch lên chỉ vào Hướng Vũ Điền, giận nói: “Cao Ngạn ngươi im mồm! Y muốn mang ngươi đi thì phải hỏi thanh kiếm của ta đã.”
Hướng Vũ Điền xoè tay ra hỏi: “Sao lại phải khổ thế?”
Bỗng nhiên y lộ vẻ nghe ngóng, rồi song mục thần quang bừng lên, trừng mắt nhìn Doãn Thanh Nhã quát lớn: “Đừng có bức ta!”
Doãn Thanh Nhã thét lớn một tiếng, trường kiếm trên tay hoá thành vô số điểm kiếm mang hướng về phía đối thủ. Những điểm kiếm mang này lại tụ mà không tan, cảm giác như tuỳ lúc có thể mở rộng ra. So với lần xuất thủ trong lúc đang kinh hãi của nàng vừa nãy thì có uy thế hơn hẳn.
Choang!
Trường kiếm của Hướng Vũ Điền rời vỏ, bình ổn đánh ra một chiêu về phía Doãn Thanh Nhã. Chiêu này không hề hoa mỹ xảo diệu, nhưng lại có khí thế bá đạo như hoành tảo thiên quân.
Cao Ngạn thầm than “xong rồi”. Hướng Vũ Điền rõ ràng đã động nộ, xuất thủ không lưu tình nữa. Nếu như Doãn Thanh Nhã có bị làm sao thì gã cũng không muốn sống nữa.
Yến Phi đến hoang trấn nơi chàng từng huyết chiến với ba đại cao thủ Ma môn. Xác ba người đã biến mất không còn tăm tích gì nữa, làm chàng phát sinh cảm giác ở đây chưa từng xảy ra chuyện gì, có ảo giác tất cả chỉ là một giấc mộng.
Chàng quay lại chỗ này vì nghĩ sẽ mai táng cho họ khỏi phải phơi thây ngoài đường. Giờ thì chàng đương nhiên không cần phải làm nữa, đủ thấy Ma môn hành sự có kế hoạch chu toàn, không hề lưu lại bất kỳ dấu vết nào có thể trở thành đầu mối để người khác truy đuổi điều tra bọn chúng.
Chỗ đáng sợ nhất của Ma môn là căn bản không biết ai là người của Ma môn. Như Lý Thục Trang, ai tưởng được thị lại là yêu nữ Ma môn?
Yến Phi rời khỏi cổ trấn, phát hiện thấy cả đến xác những con chó bị chết cũng biến mất tiêu, trong lòng bất chợt kinh dị trước tác phong hành sự cẩn mật và chu đáo của Ma môn. Chàng lại đề tỉnh mình phải ghi nhớ điểm này, nếu như lơ là sẽ rất có khả năng phải thảm bại. Chàng biết mình đã trở thành địch nhân hàng đầu của Ma môn rồi, là chướng ngại lớn nhất trên con đường tranh bá của Ma môn.
Ma môn sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để huỷ diệt chàng, chàng tuyệt không thể khinh địch.
Khi chàng và ba đại cao thủ Ma môn quyết chiến sinh tử thì phải chăng có một cao thủ Ma môn nữa ẩn nấp gần đó, đã nhìn trộm một trường huyết chiến này?
Khả năng này rất cao.
Lúc đó, ba đại cao thủ Ma môn tạo uy hiếp và áp lực cực lớn lên Yến Phi, làm chàng không thể không toàn tâm ứng phó, căn bản không còn rảnh rỗi để phân thần quan tâm đến những sự việc bên ngoài cuộc kịch chiến. Nếu như có cao thủ Ma môn quan chiến bên cạnh thì quả thực có thể giấu được chàng.
Chính người đó đã dọn sạch dấu vết cuộc huyết chiến, mang thi thể ba người kia đi.
Đối phương chỉ có một người vì nếu như nhiều hơn thì không thể tránh được linh giác của chàng. Người đó nhiều khả năng là người có Ma công tâm pháp theo hệ phái của Vệ Nga. Hơn nữa, ma công không dưới Vệ Nga. Sở dĩ chàng có ý nghĩ như thế vì lúc đó chỉ có Vệ Nga có thể giấu được cảm ứng của chàng.
Nếu như chàng đoán không nhầm thì Ma môn thực quá đáng sợ. Người ẩn nấp chỗ kín đáo đó, có thể là có nhiệm vụ đánh lén, nhưng vì ba người bọn Vệ Nga thất bại quá nhanh làm người đó không có cách gì viện thủ, nhưng y đã chứng kiến toàn bộ quá trình.
Yến Phi phóng nhanh trong vùng hoang dã, trong lòng nổi lên trùng trùng suy nghĩ.
Chàng thực không muốn là địch nhân của Ma môn. Tiếc là bản thân không làm chủ được, đã trở thành địch nhân của Ma môn rồi. Điểm mấu chốt nhiều khả năng vì quan hệ giữa chàng và Lưu Dụ. Nghĩ tới đây, chàng chút nữa thì muốn thay đổi phương hướng đến Hải Diêm để cảnh cáo Lưu Dụ, cho Lưu Dụ biết những địch nhân đáng sợ đang tụ tập trong bóng tối tìm cách hại gã.
Đương nhiên chàng không có cách nào phân thân được vì Biên Hoang tập càng cần chàng hơn. Để cảnh cáo Lưu Dụ, chàng có thể dùng mạng lưới thông tin của Đồ Phụng Tam truyền tin tức tới cho gã.
Ngoài ra, chàng còn phải đi cảnh cáo Lý Thục Trang, phải tận hết sức lực làm việc cho Lưu Dụ.
Ài! Phiền não của chàng quả là chỉ có tăng không giảm.
Trong đầu chàng lại nổi lên một vấn đề khác. Mặc Di Minh phải chăng là thân phụ của mình? Việc này chàng phải tìm hiểu cho rõ ràng. Vì truyền nhân đắc ý của Mặc Di Minh là Hướng Vũ Điền cũng chính là kình địch mà chàng không thể tránh né. Việc này chỉ còn cách do Người yêu dấu Thiên Thiên của chàng nghĩ phương pháp, chỉ đông đánh tây, từ chỗ Phong Nương dò ra bí mật cho chàng.
Một ý niệm nữa cũng nổi lên trong lòng chàng.
Bản lĩnh giữ nhà lợi hại nhất của chàng hiện tại là “Tiên môn kiếm quyết”, nhưng làm sao chàng có thể thi triển kiếm chiêu cuối cùng, vô cùng bá đạo và không thể khống chế này đối với Mặc Sĩ Minh Dao? Nhưng nếu chàng không dùng Tiểu tam hợp thì chàng thực không nắm chắc sẽ đánh bại được Mặc Sĩ Minh Dao.
Việc này làm chàng vô cùng đau đầu.
Vì thế, trước khi đối trận với Mặc Sĩ Minh Dao, chàng phải làm cho “Nhật Nguyệt Lệ Thiên đại pháp” tăng tiến một bậc, có đột phá so với kiếm chiêu trước đây. Lợi dụng Thái Dương, Thái Âm hai loại chân khí bất đồng này sử dụng vào kiếm pháp để tạo ra đột phá, sáng tạo ra “Nhật Nguyệt Lệ Thiên đại pháp” mới. Sau đó thì mới có vốn để tranh đấu với Mặc Sĩ Minh Dao.
Chàng rất rõ Mặc Sĩ Minh Dao, mỹ nữ người Bí tộc từng làm chàng điên đảo mê say này có thể biến thành tuyệt đối vô tình. Chỉ hận là chàng lại không thể không niệm tình cũ.
Nghĩ tới đây, trong lòng chàng nổi lên một cơn phiền não khó chịu.
Yến Phi ngấm ngầm thất kinh, biết đó là dấu hiệu nội thương phát tác. Hoàng Thiên đại pháp của Tôn Ân quả thực vượt hơn ba đại cao thủ Ma môn rất nhiều. Thương thế còn lại không thể trong một thời gian ngắn mà trừ tiệt được.
Yến Phi không dám suy nghĩ lung tung nữa, thu thập tâm tình, bỏ tất cả những suy nghĩ ra ngoài não bộ, ý niệm chuyên nhất chạy thẳng về Kiến Khang.
Chú thích
* Ý là thiếu bộ phận sinh dục bẩm sinh.