Vì thế, cuộc tranh giá mua mười khúc ma cốt đã có kết quả.
Tuy quản lý cửa hàng cảm thấy cái giá này có hơi cao, nhưng ông lão đã chủ động gọi giá, xuất phát từ lòng tin tuyệt đối đối với ông lão, quản lý cửa hàng không hề cảm thấy bên mình chịu thiệt, y cất mười khúc xương kia đi, cười tươi rói với mọi người trong cửa hàng: “Cửa hàng chúng tôi cũng có bán ma cốt lẻ, những vị khách nào có hứng thú hoan nghênh ghé thăm, giá cả có thể thương lượng.”
Cũng có người không cam lòng, bọn họ không dám trực tiếp nói chuyện với Y Phàm đại sư, nên vây quanh quản lý cửa hàng, muốn y nhượng lại những khúc ma cốt mà bọn họ vừa ý.
Quản lý cửa hàng cười ha ha, đối phó vô cùng tự nhiên.
Quản lý Hồ hít sâu một hơi, cũng may mục đích chủ yếu của y không phải là ma cốt.
Nghiêm Mặc thì cười ha hả: “Cảm ơn.” Hơn bốn mươi ngàn cốt tệ, này xem như một kiểu tán thành đối với năng lực của hắn sao?
Ông lão vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu tên gì?”
Nghiêm Mặc không giấu diếm: “Tôi tên Mặc, Mặc trong trầm mặc.”
Từ hắn nói đã được dịch ra theo tiếng của tộc Luyện Cốt. Từ khi học chú thuật với Chú Vu, hắn mới biết tên thật của vu giả và tên phát âm không thể tùy tiện nói cho người khác.
Hắn đã thử qua, dùng tiếng Cửu Nguyên nói hai chữ Nghiêm Mặc không có hiệu quả gì với hắn. Nhưng nếu dùng phát âm của tiếng mẹ đẻ ở kiếp trước để đọc cả họ lẫn tên của hắn thì sẽ mang đến hiệu quả đặc biệt. Dựa theo lý luận của Chú Vu, điều này giống như linh hồn hắn chỉ chấp nhận cái kiểu phát âm này, đó mới là tên thật của hắn.
Điều trùng hợp ở đây là, ngôn ngữ thông dụng của đông đại lục, Diêm và Nghiêm phát âm khá giống nhau, đây cũng là lý do mà người bộ lạc Nguyên Tế mới đầu đều cho rằng hắn tên Diêm Mặc.
Ông lão chỉ chỉ mình: “Ta là Y Phàm, về sau cậu có thể gọi ta là Y Phàm tiên sinh.”
Nghiêm Mặc hiểu tiếng tộc Luyện Cốt, từ tiên sinh cũng có nghĩa là thầy, ông lão nói như vậy tức là xem như chấp nhận hắn? Nhưng câu nói sau đó của ông lão đã đánh vỡ suy đoán của hắn.
“Tuy ta bảo cậu gọi ta là tiên sinh, nhưng ta không thu cậu vào cửa, hiện giờ cậu chỉ có thể xem như một học đồ, chờ tới ngày cậu lấy được tư cách Cốt Khí Sư cấp cao, ta mới có thể thừa nhận cậu là đệ tử của ta. Điều này không chỉ đối với cậu, mà mọi học trò của ta, ta đều nói như vậy.”
Vừa hay Nghiêm Mặc cũng không muốn bái sư, hắn có một sư phụ Chú Vu là đủ rồi, nếu để Chú Vu biết hắn lại bái một sư phụ khác, hắn dám cá là với tính cách của sư phụ, dù có cách một vùng biển mênh mông thì ông ấy cũng sẽ dùng lời nguyền cay nghiệt nhất để nguyền rủa người cướp đệ tử của ông.
“Y Phàm tiên sinh.” Nghiêm Mặc dùng lễ tiết của Cửu Nguyên để hành lễ.
Vẻ mặt ông lão dịu đi, cất lại cái cốt khí hình trăng lưỡi liềm kia, vẫy tay với Nghiêm Mặc: “Theo ta.”
Cửa quầy mở ra, Nghiêm Mặc quay đầu lại gọi Hậu Nữ và Hậu Sư.
Quản lý Hồ vừa thấy Y Phàm đại sư muốn dẫn Nghiêm Mặc đi, gã liền nóng nảy bước tới hai bước, hô: “Y Phàm đại sư, xin dừng bước!”
Ông lão quay đầu lại, bốn người Nghiêm Mặc cũng quay đầu theo.
Những người khác nghe thấy quản lý Hồ gọi thẳng thân phận của Y Phàm đại sư, không hiểu gã muốn làm gì, cũng nhìn về phía gã.
Người xem náo nhiệt trong cửa hàng thấy ma cốt đã được bán, đang định rời đi thì đột nhiên nghe thấy một cái tên quen thuộc, rất nhiều người đều dừng bước.
“Y Phàm đại sư? Đại Cốt Khí Sư duy nhất của thành Ô Càn chúng ta?”
“Tôi không nghe lầm đấy chứ? Y Phàm đại sư cũng tới đây?”
“Y Phàm đại sư ở đâu vậy? Ai là Y Phàm đại sư?”
“Các người không biết à?” Có người đắc ý, thấp giọng nói: “Cửa hàng này chính là cửa hàng trên danh nghĩa của Y Phàm đại sư, cốt bảo trong đây so với cửa hàng ở tầng trên còn xịn hơn, tiếc là giá cả đắt quá.”
Những người vốn không quen biết Y Phàm đại sư lúc này đều biết ông lão tộc Hắc Giác kia là ai, rất nhiều Cốt Khí Sư cấp thấp nhìn ông với hai mắt sáng rỡ. Bọn họ không dám tiến lên quấy rầy Y Phàm đại sư, nhưng nghe nói Y Phàm đại sư luôn là người không tiếc lời hướng dẫn và gợi ý đối với những Cốt Khí Sư có thiên phú hoặc biết cố gắng, ông cũng là một trong những Đại Cốt Khí Sư thu nhiều đồ đệ nhất, nếu…
Dù biết chỉ là hy vọng xa vời, nhưng ai cũng ước ao vận cứt chó sẽ rơi xuống đầu mình, khi tất cả mọi người đều không có dị động, những Cốt Khí Sư đó tôi nhìn anh anh nhìn tôi, chẳng ai dám bước lên.
Y Phàm đại sư nhíu mày, lạnh nhạt hỏi: “Anh là ai? Có chuyện gì? Nếu anh muốn mua cốt khí, vậy thì nói yêu cầu của anh cho tiểu nhị của cửa hàng biết, bọn họ sẽ…”
“Đại sư, không phải tôi muốn nhờ ngài luyện chế cốt khí hay gì. Kẻ hèn là quản lý của cửa hàng cốt khí Hồ Đức, tôi xin ngài dừng bước là vì tên Vô Giác Nhân đứng phía sau ngài có chút quan hệ với cửa hàng của tôi.” Quản lý Hồ kính cẩn hành lễ với ông lão: “Nguyện quang huy của Bàn A Thần mãi mãi bao phủ ngài.”
Y Phàm đại sư mặt không cảm xúc: “Ồ? Cậu nhóc này có quan hệ gì với cửa hàng các người?”
Nghiêm Mặc cũng rất muốn nghe xem gã quản lý Hồ này rốt cuộc có ý gì nên không lập tức ra mặt phủ nhận, mà hắn có phủ nhận cũng vô dụng.
Quản lý Hồ nhanh chóng đan dệt lời nói dối, ngay trước mặt mọi người chỉ vào mũi Nghiêm Mặc: “Tên Vô Giác Nhân này kỳ thật là người biện cốt của các du chiến sĩ mà cửa hàng chúng tôi thuê ra ngoài tìm, vì thế cửa hàng chúng tôi trả cho thôn vu của thôn xóm bọn chúng một lượng cốt tệ. Có điều, tên Vô Giác Nhân này rất giảo hoạt, dám bỏ trốn trên đường, chúng tôi vẫn luôn tìm kiếm, không ngờ nó lại chạy vào thành Ô Càn, nếu không phải nó thiếu tiền đến mức không thể không đi biện cốt kiếm cốt tệ thì chúng tôi thiếu chút nữa đã để nó thoát.”
Mọi người: Mấy người tin không? Dù sao thì tôi chả tin.
Y Phàm đại sư đương nhiên càng không tin, nếu điều quản lý Hồ nói là thật, vậy cậu Vô Giác Nhân này đã sớm bị đeo nô lệ cốt rồi, sao có thể mặc kệ để cậu ta chạy trốn? Huống chi, bên cạnh cậu Vô Giác Nhân này còn có một chiến sĩ ma Vô Giác bảo hộ, nhưng nhìn vẻ mặt của quản lý Hồ, gã căn bản không biết gì về chiến sĩ ma kia.
Nhưng Y Phàm đại sư cũng không nhắc nhở gã, chỉ hỏi: “Nói vậy, cậu nhóc này là nô lệ của các anh?”
Quản lý Hồ kiên trì đến cùng, nói: “Đúng thế.”
“Vậy sao trên người cậu ta không đeo nô lệ cốt?”
“Tình huống kỹ càng tỉ mỉ tôi cũng không rõ lắm, nghe nói lúc ấy tên Vô Giác Nhân này sinh bệnh, không thích hợp mang nô lệ cốt ngay.”
“Vậy thì phải có ấn ký nô lệ đi?”
“Cái này… cũng chưa kịp khắc lên.”
Vẻ mặt của Y Phàm đại sư vẫn bình đạm như cũ, thậm chí giọng điệu cũng không thay đổi, chỉ quăng ra một câu như ném một quả bom oanh tạc mọi người trong cửa hàng: “Cho nên, anh không có chứng cứ gì đã nói học đồ của Y Phàm ta là nô lệ của cửa hàng các anh?”
Cái gì? Từ từ! Vừa rồi Y Phàm đại sư mới nói cái gì đó? Mọi người hoài nghi lỗ tai mình.
Quản lý Hồ vội cãi lại: “Chúng tôi có người có thể chỉ ra và xác nhận nó, chúng tôi có thể tìm các tộc nhân khác. Đại sư, chúng tôi không có nói lung tung…”
Đột nhiên, quản lý Hồ câm họng, vừa rồi Y Phàm đại sư nói cái gì?
Những người khác trong cửa hàng sau một lúc lặng đi thì xôn xao ồn ào.
“Vừa rồi Y Phàm đại sư nói gì? Ông ấy nói Vô Giác Nhân kia là học đồ của ông?”
“Học đồ của Y Phàm đại sư? Một Vô Giác Nhân? Cái này, cái này…” Rất muốn nói là chuyện này không có khả năng, nhưng lời này quả thật là do chính miệng Y Phàm đại sư nói ra, bọn họ đều nghe rõ rành rành!
Nhưng một vị Đại Cốt Khí Sư sao lại thu một Vô Giác Nhân làm đệ tử?
Những người hiểu về Y Phàm đại sư đều biết, Y Phàm đại sư không có thu đệ tử, ông toàn thu học đồ, chỉ có người lấy được tư cách Cốt Khí Sư cấp cao, cũng chính là Cốt Khí Sư từ cấp chín trở lên, thì ông mới thừa nhận thân phận đệ tử của đối phương.
Vì thế, tất cả mọi người đều biết học đồ và đệ tử trong miệng Y Phàm đại sư không có gì khác nhau!
Sắc mặt gã quản lý Hồ đổi tới đổi lui, tiếng ồn ào trong cửa hàng vang lên không ngừng. Câu này của Y Phàm đại sư so với việc ‘một hòn đá làm dậy sóng’ còn có hiệu quả khoa trương hơn, bao nhiêu người dùng ánh mắt chằm chằm mà nhìn Nghiêm Mặc, nếu những ánh mắt đó có thể hóa thành thực thể, thì chắc Nghiêm Mặc đã bị nhìn tới bốc cháy.
Quản lý Hồ nuốt nước miếng, khó khăn nói: “Y Phàm đại sư, ngài thật sự định thu một Vô Giác Nhân làm học đồ?”
Y Phàm đại sư tức cười hỏi lại: “Sao? Có quy định nào nói không cho ta thu Vô Giác Nhân làm học đồ à?”
Trong đầu quản lý Hồ chợt lóe lên một ý, gã bật thốt: “Nhưng lần trước thành chủ đại nhân bảo ngài nhận người con thứ ba của ông ấy, mà ngài cự tuyệt. Chẳng lẽ quý tộc Hữu Giác chúng ta so ra còn kém hơn một tên Vô Giác Nhân?”
“Lời này của anh là có ý gì?” Vẻ mặt của Y Phàm đại sư trầm xuống.
Lúc này quản lý Hồ cũng phát giác, lời vừa rồi của gã kỳ thật cực kỳ không ổn, nhưng đã nói ra miệng, muốn thu lại đã không còn khả năng.
Quản lý Hồ ỷ vào chống lưng phía sau cửa hàng của mình, liền không biết xấu hổ mà nói: “Đại sư, tên Vô Giác Nhân này quả thật là nô lệ mà cửa hàng chúng tôi mua, ngài muốn có chứng cứ, tôi có thể tìm các tộc nhân khác tới làm chứng. Nếu ngài chỉ đang thương hại nó, hoàn toàn không cần phải nói nó là học đồ của ngài, ngài chính là Đại Cốt Khí Sư, dưới Đại Vu chính là đại sư các ngài, hiện giờ ngài nói muốn thu một Vô Giác Nhân làm học đồ, các Đại Cốt Khí Sư khác sẽ nghĩ như thế nào đây?”
Những lời sau đó của quản lý Hồ đã ẩn chứa hàm ý uy hiếp, vì chống lưng của gã chính là Đại Vu.
Y Phàm đại sư sao có thể không hiểu? Lập tức cười nhạt: “Những người khác nghĩ gì thì là chuyện của họ, ta muốn thu ai làm học đồ là tự do của ta. Quản lý Hồ, Đại Vu Hồ Đức có biết anh dùng tên tuổi ông ta đi chèn ép một Đại Cốt Khí Sư không?”
Lời này cực kỳ nặng, nặng đến mức quản lý Hồ căn bản không thể thừa nhận.
Những người khác trong cửa hàng cũng vô cùng bất mãn thái độ hùng hổ doạ người của gã ta, tất cả mọi người đều biết gã đang nói láo, nhất là những người hóng chuyện đi theo từ quán biện cốt. Tất cả mọi người đều đoán ra gã ta coi trọng năng lực biện cốt của cậu Vô Giác Nhân kia, muốn cướp người vào tay để tiện bức ép cậu ta.
Nếu đổi lại là trường hợp khác, có lẽ bọn họ sẽ đồng cảm với cậu Vô Giác Nhân kia, nhưng cũng sẽ không nói gì thêm, nhưng hiện giờ lại liên lụy đến một Đại Cốt Khí Sư, mọi chuyện sẽ không giống vậy nữa.
Tiếng nghị luận vang lên trong cửa hàng, một vài cửa hàng có quan hệ cạnh tranh không tốt với cửa hàng cốt khí Hồ Đức bắt đầu châm chọc mỉa mai gã quản lý Hồ, có Cốt Khí Sư còn chỉ trích quản lý Hồ thân là dân thường mà dám bất kính với Đại Cốt Khí Sư.
“Bàn A Thần tại thượng! Sao tôi lại dám chèn ép đại sư ngài chứ? Tôi chỉ…” Quản lý Hồ đổ mồ hôi hột, một bước sai, ngàn bước sai, gã đã cưỡi lên lưng cọp thì khó mà leo xuống: “Đúng rồi, tôi chỉ không muốn để tên nô lệ Vô Giác Nhân kia lừa ngài, Y Phàm đại sư, ngài phải tin tôi, tôi tuyệt đối không có ý bất kính với ngài. Tôi…”
“Ta nói lại một lần nữa.” Y Phàm trong lòng thì càng lúc càng chán ghét quản lý Hồ, nhưng trên mặt vẫn không nóng không lạnh như cũ: “Người học đồ này ta đã sớm thu, năm năm trước ta từng tình cờ gặp cậu ta khi đi qua rừng Cáo Bạc, cảm thấy cậu ta có thiên phú trên phương diện luyện cốt nên mới thu. Nếu không thì anh nghĩ năng lực biện cốt của cậu ta từ đâu mà đến? Rồi vì sao lại trực tiếp đem ma cốt tới tiệm của ta? Mà hôm nay, vì sao ta lại vừa lúc có mặt ở tiệm?”
Ờ ha! Những người khác bừng tỉnh. Y Phàm đại sư không nói thì không biết, vừa nói bọn họ mới phát hiện, thật sự quá trùng hợp. Những người ban nãy cảm thấy đại sư gọi giá bốn mươi ngàn cao quá cũng cảm thấy đã có lời giải thích, đây không phải cũng như việc tiên sinh đưa cốt tệ cho đệ tử bần cùng của mình sao.
Có vài người còn gật gù, ngay cả quản lý cửa hàng cũng bày ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Tôi còn đang khó hiểu không biết tại sao hôm nay đại sư lại đến tiệm, hóa ra là vì gặp học đồ.”
“Ừm, ta đã hẹn gặp cậu ấy ở trong thành vào hôm nay, không ngờ thằng nhóc này lại chạy đi biện cốt trước.” Y Phàm đại sư bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ như thể ‘học đồ nhỏ thật không ngoan’.
Khóe miệng Nghiêm Mặc co giật, ông thầy mới của hắn dùng cái vẻ mặt thanh cao chính trực này để nói dóc, còn nói đến mức ngay cả hắn cũng sắp tin là năm năm trước mình thật sự được ổng nhận làm học đồ.
Hậu Nữ và Hậu Sư có vẻ mặt quái dị nhất, nhưng bọn họ kiềm chế để không hỏi gì cả. Kỳ thật, bọn họ có chút hoài nghi liệu Nghiêm Mặc có thật sự là đệ tử của Y Phàm đại sư không?
Nguyên Chiến dán sát vào tai hắn, nhịn không được hỏi: “Những người này đang nói cái gì vậy?”
Nghiêm Mặc đồng cảm nhìn hắn: Đây là nổi bi ai khi đã lưu bạt mà còn ngôn ngữ không thông, người khác nói tới hào hứng phấn chấn, còn mình thì lại chả hiểu cái quỷ gì. Nguyên Chiến im lặng đến tận bây giờ không phải vì hắn theo chủ nghĩa ‘yên lặng là vàng’, mà là hắn không thể không im lặng đi?
Bỗng nhiên, Nghiêm Mặc chợt nghĩ, nếu sức mạnh linh hồn của hắn và của Nguyên Chiến tương liên với nhau, vậy Nguyên Chiến có thể nghe hiểu những gì hắn nghe hiểu không?
Nghĩ là làm, Nghiêm Mặc nói nhỏ: “Đừng chống cự tôi, mở tâm hồn anh ra đi.”
Nguyên Chiến căn bản không chống cự hắn, cảm giác được sức mạnh linh hồn của Nghiêm Mặc xâm nhập vào biển hồn của mình, hắn rất tự nhiên mà buông hết phòng thủ trên tinh thần ra.
Lúc này, quản lý Hồ rặn ra một câu: “Có lẽ là thủ hạ của tôi nhận lầm người, tôi phải trở về hỏi rõ một chút. Ha ha, Y Phàm đại sư, ngài đại nhân đại lượng, hy vọng đừng để bụng những gì kẻ hèn này nói, cáo từ.”
Quản lý Hồ chật vật rời đi, những người khác thấy Y Phàm đại sư dẫn cậu Vô Giác Nhân kia ra phía sau cửa hàng thì cũng dần rời đi hết.
Mà theo lời của những người này, việc Y Phàm đại sư thu một Vô Giác Nhân làm học đồ rất nhanh đã truyền ra trong thành Ô Càn, chưa đến tối mà đã truyền tới tai những kẻ bề trên.
Bên này, quản lý Hồ đã trở lại cửa hàng, càng nghĩ càng giận. Lần này gã không đạt được mục đích, lại cảm thấy mất hết mặt mũi, chẳng những hận Y Phàm đại sư không cho gã mặt mũi mà ngay cả mấy người Nghiêm Mặc vô tội nhất cũng bị gã hận sâu.
Chỉ là những tên Vô Giác Nhân mà thôi, gã không tin nếu gã thật sự giết chết chúng thì Y Phàm đại sư sẽ làm gì gã!
“Đi, tra xem hai tên Vô Giác Nhân đi theo sau thằng nhãi kia là người của thôn nào! Một kẻ trong đó trên đầu cắm lông chim đen, có đeo cốt khí, tám chín phần mười là thôn vu của những thôn ở vùng phụ cận.”
“Vâng, tôi đi tra ngay.” Tên tiểu nhị nhận ra tâm tình quản lý Hồ không tốt, cấp tốc chạy đi.