Trong linh hải, khi Diệp Thành từ từ mở mắt ra thì hai luồng ánh sáng sắc lạnh cứ thế bắn ra khỏi đôi mắt, còn đôi mắt hắn theo đó mà xa xăm hơn.
Tỉnh rồi!
Thấy Diệp Thành tỉnh lại, mấy người phía Đan Thần cũng bắt đầu quây quần lại. Thấy thế, Diệp Thành lật người nhảy ra khỏi linh hải, hắn cung kính hành lễ với mấy người phía Đan Thần: “Vãn bối Hạo Thiên Trần Dạ xin chào các chư vị tiền bối”.
“Không cần đa lễ, không cần đa lễ”, một lão già tóc bạc lập tức đi tới vỗ vai Diệp Thành, có lẽ vì quá kích động nên ông ta suýt nữa khiến Diệp Thành ngã ra: “Tiểu tử, ngươi được lắm”.
“Tiền…tiền bối quá khen ạ”, Diệp Thành cười trừ, nói rồi hắn bất giác xoa bờ vai.
“Hậu sinh khả uý mà”, Đan Thần cũng đi tới mỉm cười ôn hoà, ông ta lấy ra viên Tục Mệnh Thọ Nguyên Đan mà Diệp Thành luyện ra đưa cho hắn.
“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành mỉm cười, vuốt ve viên đan dược ánh lên sắc xanh tím kia, lòng chợt thổn thức, cũng vì nó mà hắn đã phải liều mạng.
“Con nghỉ ngơi đi”, Đan Thần cười nói: “Có quá nhiều người muốn gặp con, ngày mai Đan Thành sẽ phá lệ tổ chức yến tiệc chúc mừng con”.
“Vì con mà phá lệ sao ạ? Tiền bối, chắc không cần đâu ạ”, Diệp Thành ho hắng.
“Cần chứ, cần chứ”, ở bên lại có lão già mỉm cười vỗ vai Diệp Thành: “Ngươi đã thay Đan Thành bảo vệ danh dự, làm vậy cũng là nên mà”.
“Cũng bình thường thôi ạ”, Diệp Thành vội gật đầu như thể nghĩ tới điều gì đó, hắn nhìn Đan Thần rồi bất giác gãi đầu, cười nói: “Tiền bối, con nghe nói ba người đứng đầu có thể vào Vạn Thuật Bảo Điển, không biết bao giờ con mới có thể vào trong đó ạ?”
Đan Thần đáp lời: “Con nghỉ ngơi trước đã, sau buổi chúc mừng ngày mai ta sẽ đích thân dẫn con đi”.
“Ta…ta xin lỗi vì trước đó đã lỗ mãng với huynh”, phía này, Huyền Nữ bặm môi đi tới, Đan Chi Huyền Nữ cao ngạo lúc này không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thành: “Cảm ơn huynh đã lấy lại danh dự cho Đan Thành”.
“Chút thành ý thôi”, Diệp Thành vội xua tay, cười nói: “Mặc dù ta chỉ là đệ tử ký danh nhưng cũng là một phần của Đan Thành phải không nào?”
“Cho dù thế nào cũng phải đa tạ huynh”.