Đậu xanh rau má!
Ai nói mấy lời linh tinh này với anh vậy? Chê chuyện chưa đủ lớn sao?
Tô Khiết nhìn vào đôi con ngươi của Nguyễn Hạo Thần, trái tim khẽ run rẩy, lúc này Nguyễn Hạo Thần thật đáng sợ.
Tô Khiết biết câu hỏi này không tiện trả lời, một khi trả lời không tốt, hậu quả sẽ không tưởng tượng được.
“Không biết a, em đâu có chú ý nhìn đâu? Có sao?” Tô Khiết nhìn anh, đôi mắt chớp chớp, cái thần sắc đó rất ngây thơ, cũng rất dửng dưng.
Nói thật, cô đích thực là không có chú ý đến Dụ Vỹ Phi có đẹp trai hay không? Bởi vì cái đó không có liên quan gì đến cô hết.
Thư ký Lưu nghe Tô Khiết nói xong liền sững sờ, sau đó trong lòng thâm nhấn cho bà chủ nhà mình trăm nút like.
Bà chủ thật lợi hại!
Câu trả lời này của bà chủ quá tuyệt vời!!
Một câu không chú ý nhìn qua đã đủ chứng minh rằng Dụ Vỹ Phi không có chút ảnh hưởng nào trong mắt bà chủ cả.
Lời này Tổng giám đốc nhà anh tuyệt đối là muốn nghe.
Nguyễn Hạo Thần khẽ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt vốn âm trầm đến nỗi đủ để doạ chết người rõ ràng đã dịu đi vài phần, nhưng anh vẫn xị mặt, không có nói chuyện nữa.
“Hôm nay em cùng ông nội và bà cụ Hinh đến khách sạn, em không biết Dụ Vỹ Phi tại sao lại xuất hiện nữa.” Anh không có hỏi, Tô Khiết vẫn cảm thấy cần phải giải thích một chút, bởi vì chuyện hồi nãy đích thực là hơi đặc thù.
Nguyễn Hạo Thần dời mắt qua nhìn cô, vẫn không nói gì, anh tin lời cô nói, nhưng anh tức giận không phải bởi vì cái này.
“Lúc nãy Dụ Vỹ Phi lấy áo của anh ta phủ lên người em, lúc đó em chỉ mặc áo tắm, lúc đó người nhiều quá, cho nên… Tô Khiết phản ứng nhanh, lập tức hiểu ra, sau đó lại giải thích chuyện quần áo.