Mạc Phó suy nghĩ một lúc, sau đó trầm giọng nói: “Các các anh đợi ở đây một chút, tôi vào nói rõ chuyện này với sư phụ Tần Bách Tùng.”
“Chúng tôi vào nói như nhau thôi. Ông chủ của tôi có thể không đợi được nữa.” Tài xế vội vàng nói.
Mạc Phó gật đầu: “Được rồi, các anh lái xe vào trong đi.”
“Được.”
Tài xế nhếch mép cười, lập tức lên xe, sau đó đạp ga.
Người nhà họ Tô phẫn nộ vô cùng.
Nhưng thấy Mạc Phó cũng không có ý định truy cứu, cũng biết thân phận của người này không đơn giản.
Trương Tỉnh Vũ tức giận đến mức toàn thân run rầy, Tô Quảng ở bên cạnh an ủi, nói sao cũng đã đánh tài xế rồi, không thiệt.
Nhưng vào lúc này, một bóng người đột nhiên đứng trước chiếc xe Bentley đang chuẩn bị xuất phát kia.
“Dừng lại!”
Có tiếng hét vang lên.
Mọi người đều kinh ngạc, khi cố định mắt nhìn, mới phát hiện Tô Nhan đã đứng ra.
“Tiện nhân thối, muốn chết sao? Tránh ra, nếu không ông đây sẽ đánh chết cô!” Tài xế trợn mắt nhìn Tô Nhan, nồi giận đùng đùng nói.
“Anh đánh mẹ tôi, còn ức hiếp người nhà tôi như vậy. Tôi mặc kệ anh là ai, anh phải xin lỗi mẹ tôi!”, Tô Nhan nghiêm nghị hét lên.
Mặc dù Tô Nhan cũng không hài lòng với cách làm của Trương Tỉnh Vũ, nhưng dù gì thì bà ta cũng là mẹ ruột của mình, bất luận như thế nào, Tô Nhan cũng không thể đứng nhìn mẹ mình bị bắt nạt.
“Tên khốn!”
Tài xế khó chịu, trừng mắt nhìn Tô Nhan quát lớn: “Cô cho.
rằng các cô là cái thá gì? Còn muốn ông đây xin lỗi cô sao? Có biết ông đây là ai không? Ông đây xin lỗi mẹ của con tiện nhân thối cô, bà ta có thể nhận được không?”
“Anh…”
Cơ thể thanh tú của Tô Nhan run lên, còn muốn nói cái gì đó, nhưng Lâm Dương đã bước tới kéo cô lại.
“Lâm Dương, anh buông tôi ral” Tô Nhan vội vàng giãy dụa.
“Tiểu Nhan, đừng làm loạn nữa!”
Lâm Dương thấp giọng nói.
“Lâm Dương, cái thứ phế vật cậu không có bản lĩnh, đến đây giả bộ làm người hòa giải cái gì!” Trương Tinh Vũ lập tức nói.