Không một ai nhìn thấy Vô Ảnh đã di chuyển như thế nào, chỉ thấy một cơn gió thổi ngang qua người Thủy Hà và khi mọi người bình tỉnh lại đã thấy anh đang đứng trước mặt Nguyên Sâm. Anh chém một đường dài hướng từ trên xuống dưới trước đỉnh đầu của lão khiến lão ngưng cười ngay lập tức.
Nguyên Sâm hú vía. Lão đã né được chiêu hiểm mà Vô Ảnh vừa tung ra. Ít ra giác quan của lão vẫn nhạy bén, nếu không thì với một chiêu vừa rồi Vô Ảnh có thể đã chém trúng đầu của lão. Ngoại trừ Huyết Yêu, những người còn lại lão không bao giờ để vào mắt. Nhưng với chiêu vừa rồi, Vô Ảnh lại khiến lão dè chừng. Quả nhiên lão đã chọc điên hai tên, khiến cả hai đều điên lên vì tình.
Vô Ảnh vẫn còn đang trong cơn tức giận, anh xoay mũi kiếm hướng thẳng vào trái tim của lão mà lao tới. Lần này anh còn dồn thần lực vào cả hai tay. Mặc dù anh biết mình không phải là đối thủ của lão, nhưng nếu sài mưu kế, nhất định vẫn có thể khiến lão bị thương chút ít.
Vô Ảnh chờ đến khi cơ thể Hiếu Minh gần như đến gần Nguyên Sâm thì lập tức thoát khỏi xác của thằng bé, linh hồn của Hữu Lực dịch chuyển ra đằng sau Nguyên Sâm và đâm vào ót của lão.
Ngay khi Vô Ảnh tưởng mình đã đâm trúng Nguyên Sâm thì một thanh kiếm chặn đứng đường tấn công của anh. Người trước mặt là Y Nguyên với ánh mắt đờ đẫn như một con rối. Gã chặn đứng giữa anh và lão. Nhưng Vô Ảnh vẫn còn hậu chiêu, anh trở lại thể xác đang lơ lửng của Hiếu Minh và tấn công lão lần nữa.
Không may cho Vô Ảnh, lần này Nguyên Sâm đã nhanh chóng gạt phăng mũi kiếm của anh đi, khiến anh choáng váng suýt chút nữa rơi xuống đất. Lão giả vờ phủi bụi trên áo của mình, nhìn Vô Ảnh cười đầy ý vị và nói với anh:
“Thú vị đấy. Nhưng lão không có dự định đánh lộn với ngươi đâu Hữu Lực, hãy để con chó canh của của lão đánh thay lão thì thế nào?”
Y Nguyên bay tới đứng trước mặt Vô Ảnh, gã trừng mắt nhìn anh, như muốn ăn tươi nuốt sống anh. Hừm, bộ dáng bị khống chế của gã khiến anh nhớ lại gã từng là một kẻ khốn nạn thế nào.
Vô Ảnh gầm gừ:
“Dù công chúa không muốn mày chết, nhưng chưa chắc tao không động vào sợi lông tay của mày đâu tên khốn. Nếu còn không biết điều lấy lại tỉnh táo thì tao tiễn mày đi gặp Địa Mẫu luôn.”
Y Nguyên nghe không hiểu Vô Ảnh đang nói gì, trong đầu của gã chỉ có một ý niệm sẽ giết chết người trước mặt. Vì thế gã tấn công Vô Ảnh trước. Hai người đàn ông đồng loạt ném chiêu thức vào đối phương. Nếu là trước đây, Y Nguyên có thể đánh nhỉnh hơn Vô Ảnh một chút, nhưng vì bị giam giữ quá lâu nến sức mạnh có hạn chế ít nhiều. Vì thế cả hai đánh ngang nhau.
Thanh kiếm lưỡi hái và thanh kiếm trong tay Y Nguyên va chạm với nhau liên tục. Trong mắt hai đối thủ đầy khao khát muốn đoạt mạng đối phương. Mũi kiếm trong tay Y Nguyên sượt qua bả vai Vô Ảnh khiến vai anh bị cắt một đường dài từ bả vai bên này sang nửa lưng. Gã cũng bị thanh lưỡi hái đâm trúng be sườn bên phải.
Cả hai tách nhau ra. Vô Ảnh nhìn máu trên vai mình đang chảy ướt cả lớp áo, nhưng anh mặc kệ. Ngày hôm nay, anh nhất định giải quyết ân oán với Y Nguyên một lần và mãi mãi. Dù sau đó anh chết đi cũng được.
Nguyên Sâm bay đến bên cạnh Thủy Hà, người đang lo lắng nhìn về phía hai người kia. Lão thì thầm:
“Không phải rất giống với khi đó sao? Lần này ta hy vọng sẽ có thêm một cái chết nữa.”
Thủy Hà giơ tay định tát vào mặt Nguyên Sâm thì bị lão bắt được cổ tay. Lão gầm gừ:
“Lão không giống hai tên đó. Lão chưa bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc đâu.”
Nguyên Sâm ném mạnh Thủy Hà xuống dưới đất. Diệu Khang và Nguyệt Trinh nhanh chóng đến đỡ lấy nàng và kéo nàng ra xa khỏi lão, càng xa càng tốt.
Thủy Hà từ chối rời đi, nàng nói với hai người kia:
“Chỉ có tôi mới ngừng hai người đó lại được thôi.”
Nguyệt Trinh do dự:
“Chỉ sợ lúc này công chúa cũng không giúp ích được gì thôi.”
“Nhưng Nguyên Sâm có thể lại dùng Y Nguyên giết Hữu Lực một lần nữa. Tôi cũng không muốn anh ta lại giết ai thêm nữa, nhất là Hữu Lực.”
Nguyệt Trinh thấy Thủy Hà nói cũng có lý. Thủy Hà là người duy nhất kéo tâm trí Y Nguyên trở lại. Ả ậm ừ, không ngăn cản nàng thêm nữa. Thủy Hà lập tức bay lên cao, nàng kéo một mũi tên bắn về phía họ.
Mũi tên xuyên chính giữa trận chiến khiến hai vũ khí tách nhau trong một khoảnh khắc. Vô Ảnh nhìn về phía này, Thủy Hà nhìn anh bằng ánh mắt cầu cứu. Rõ ràng anh biết ý của nàng là gì, nàng không muốn cả hai chém giết lẫn nhau đúng như ý đồ của Nguyên Sâm. Anh thở dài, rút thanh lưỡi hái về, chuẩn bị bay đến cạnh Thủy Hà.
Nhưng Y Nguyên, người đang mất ý thức, thì hành động ngược lại. Không giống Vô Ảnh, gã tức giận vì mũi tên xen ngang trận chiến của gã. Gã lao mình đến nơi Thủy Hà đang đứng lơ lửng trên không, muốn một nhát kiếm kết liễu nàng. Cũng may, Vô Ảnh kịp thời rượt theo kịp và dùng thanh Huyết kiếm chặn được đường kiếm của gã.
Vô Ảnh chửi rủa:
“Tên khốn kiếp.”
Y Nguyên chỉ mũi kiếm lên trên trời, đồng thời dồn vọng âm vào đó, hắn hét lên một tiếng khiến Thủy Hà lẫn Vô Ảnh ngã văng xuống dưới. Gã chưa dừng lại mà bay theo sát nút, gã hướng mũi kiếm vào thẳng trái tim của Vô Ảnh. Anh nhất định không trốn chạy, anh phải đợi tên đó đến gần thêm chút nữa, rồi sẽ thoát xác và kết liễu gã từ đằng sau.
Thủy Hà không do dự một giây nào cả, nàng dịch chuyển đến trước mặt Vô Ảnh và dang tay đón lấy nhát kiếm của Y Nguyên. Vô Ảnh làm sao ngồi yên chờ nàng xảy ra chuyện. Anh vòng tay ôm lấy Thủy Hà, dùng lưng của mình che chở cho nàng.
Chuyện xảy ra tiếp theo diễn ra trong tích tắc. Tích tắc thứ nhất, Y Nguyên xoay người trên cao. Tích tắc thứ hai, gã ngã phịch xuống đất với tư thế nằm ngửa mặt lên trời với thanh kiếm ghim xuyên qua ngực trái.
Thì ra ngay khi Y Nguyên nhìn thấy Thủy Hà dùng tấm thân của nàng làm lá chắn cho Hữu Lực như lần trước đã kích động tâm trí của gã. Và chỉ bấy nhiêu thời gian cũng đủ giúp gã lấy lại thần trí. Gã sẽ không phạm sai lầm hai lần, lần trước đã dày vò gã quá đủ rồi, lần này gã hy vọng hai người kia có thể tiếp tục sống, tiếp tục chuyện tình của họ. Trong khi xoay vòng trên không, gã đã không ngần ngại mà đâm mình bằng thanh kiếm ấy.
Y Nguyên nằm đó, nhìn trời và mỉm cười. Gã không hối tiếc điều gì cả, gã đã gặp lại Thủy Hà, bộc bạch nỗi lòng với nàng, như vậy đã đủ rồi. Gã chết cũng mãn nguyện. Ít ra Nguyên Sâm sẽ không dùng bàn tay của gã như một con rối và giết những người cùng phe với Huyết Yêu nữa. Lão chỉ cô độc một mình trong trận chiến này.