Hai mắt Phù Hề rõ ràng sáng lên.
“Tiên Đế, ta mới vừa thành thân”. Tạ Sơ Dương từ chối.
“Thành thân và thu đồ đệ cũng không có gì là mâu thuẫn với nhau cả. Sa Tuyết con nói xem có phải hay không?” Tiên Đế cười híp mắt nhìn Long Sa Tuyết.
Long Sa Tuyết tự nói với mình là phải biết nhìn nhận đại cục, nàng ta cười cười trả lời: “Con nghe phu quân”.
Tiên Đế lại nhìn về phía Tạ Sơ Dương: “Sa Tuyết không có ý kiến, Tạ Sơ Dương tiên tôn thấy sao?”
Tạ Sơ Dương cũng không muốn thu đồ đệ, có thể Tiên giới năm gần đây nhân khẩu quả thực càng ngày càng ít, Tiên Đế là vì Tiên giới mà tính toán. Bồng Lai tiên đảo cũng không thể xem nhẹ, Phù Hề này lại là đại tiểu thư của Bồng Lai tiên đảo, thu nàng làm đồ đệ hữu ích vô hại.
Tạ Sơ Dương chẳng biết tại sao lại nhìn Minh Thù, sau đó chỉ lười biếng dựa vào tay vịn, cầm điểm tâm cắn từng miếng nhỏ.
Dáng vẻ dường như tâm tình đang rất tốt…
“Được”.
“Ồ…” Minh Thù nghiêng đầu, cười đến xán lạn:
“Tạ Sơ Dương tiên tôn, thu nhận một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, huynh không sợ tiểu công chúa vừa bước vào cửa sẽ ghen sao?”
Yên lặng…
Người ở đây làm gì có ai dám nói chuyện như vậy với Tạ Sơ Dương.
Long Sa Tuyết lúc đầu cũng không muốn Tạ Sơ Dương thu nhận đồ đệ. Kiếp trước lão yêu bà không tham gia Thiên Lộc Yến, Tiên Đế mặc dù có ý để cho Phù Hề bái chàng làm thầy nhưng mà cuối cùng lại bị cự tuyệt.
Ai biết lần này chàng lại đồng ý.
Lẽ nào là bởi vì mình nên có một số việc cũng sẽ thay đổi sao?
Hay là… là bởi vì cô ta?
Tạ Sơ Dương hừ lạnh: “Thu nhận đồ đệ là chuyện của bản tôn, Ngân Tranh tiên tôn lo nhiều rồi”.
“Không sao, huynh thu nạp tám mười người cũng được”. Minh Thù cười càng rực rỡ hơn. Ngươi thu càng nhiều, Long Sa Tuyết càng tức. Tốt.
Khí áp xung quanh Tạ Sơ Dương đột nhiên thấp xuống. Thiên Lộc Yến đang yên đang lành lúc nào cũng có thể sẽ biến thành hiện trường án mạng.
Tiên Đế vội vàng lên tiếng: “Phù Hề, còn không mau hành lễ”.
Phù Hề nở nụ cười nhẹ: “Bái kiến sư phụ”.
Nàng nhanh nhẹn đi xuống phía dưới. Kế tiếp cũng là Bồng Lai đảo nhưng là một thiếu niên ngũ quan tinh xảo, nhìn qua thì nhỏ tuổi hơn Phù Hề một chút nhưng gương mặt lại ưa nhìn hơn Phù Hề.
“Đây chính là tiểu bá vương của Bồng Lai tiên đảo sao?”
“Ai mà thu nhận hắn thì đen đủi rồi, có điều cũng là một hạt giống tốt”.
“Được Bồng Lai tiên đảo quá mức cưng chiều, ước chừng cũng chẳng muốn hắn ở Tiên giới, chỉ là đi ngang qua thôi, ai mà dám thu nhận hắn chứ. Hơn nữa vị tiên tôn kia không phải cũng ở Bồng Lai tiên đảo sao, nếu thật sự muốn bái sư thì việc gì phải chạy tới Tiên giới”.
“Có lý…”
Thiếu niên vừa mới vào thì có tiếng bàn luận xôn xao vang lên, hiển nhiên là không xa lạ gì người thiếu niên này.
Người thiếu niên rất kiêu ngạo nhắm thẳng vào Minh Thù: “Ta muốn bái người làm sư”.
Người của Bồng Lai đảo sợ hãi nhao nhao đứng dậy, nói: “Nó nhỏ tuổi nên nói chuyện không đúng mực, mong Tiên Đế và Ngân Tranh tiên tôn đừng trách.”
Phù Hề cũng có chút bất mãn trừng thiếu niên, hạ giọng quát lớn: “Ngươi điên rồi à, đây là Tiên giới, không phải là Bồng Lai đảo”.
Tiên Đế nhìn Minh Thù, sau đó cũng không hề tức giận, chỉ nhìn thiếu niên rồi cười. Nụ cười kia… Tiên Đế cũng nghĩ không ra, chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
“Khụ khụ…” Tiên Đế cũng quen tai với đứa con này của Bồng Lai, con nhà cao sang quyền quý nhưng thiên phú quả thật không tệ.
“Vì sao ngươi lại muốn bái Ngân Tranh tiên tôn làm sư phụ?”
Thiếu niên không để ý đến sự ngăn cản của những người còn lại, cất giọng nói: “Bởi vì dung mạo của người đẹp”.
Yên tĩnh…
Còn yên tĩnh hơn so với lúc Minh Thù nói.
Minh Thù ngồi thẳng người dậy, mọi người lại càng không dám thở gấp.
Cô ngoắc ngoắc thiếu niên. Thiếu niên không hề luống cuống, Bồng Lai tiên đảo muốn kéo cậu ta nhưng hết lần này tới lần khác đều không kéo được. Thiếu niên hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đi tới trước mặt Minh Thù, không hề xấu hổ nói: “Sư phụ”.
Ngô Đồng: “…” Con cháu nhà giàu của Bồng Lai đảo, rất được!
Có khi nào tiên tôn sẽ đánh chết nó không?
Dựa vào tính khí gần đây của tiên tôn, thật sự là có khả năng…
Xong rồi xong rồi, giết tiểu bá vương của Bồng Lai tiên đảo, Bồng Lai tiên đảo sẽ không liều mạng chứ?
Ngô Đồng suy nghĩ quá nhiều.
“Làm sao ngươi biết được là ta nhất định sẽ thu nhận ngươi?” Minh Thù bên này lại hứng thú hỏi thiếu niên.
“Ta có thiên phú nhất, người vì sao lại không thu nhận ta?” Thiếu niên kiêu ngạo nói như thể không thu nhận hắn là chuyện thiên lý bất dung vậy.
Minh Thù nụ cười ôn hòa, nói từng chữ: “Vậy thì ta… nhất định sẽ không thu nhận ngươi”.