“Đan dược sau khi dung hợp Tục Mệnh Đan bốn vân và Thọ Nguyên Đan bốn vân quả nhiên phi thường!”, Đan Thần ngạc nhiên thốt lên.
“Tiểu tử này đã tạo ra một tiên hà mới!”, một trưởng lão cảm thán.
“Không biết có phải bất cứ hai loại đan dược nào cũng có thể dung hợp với nhau không”, một vị trưởng lão khác trầm ngâm suy nghĩ: “Lần này về ta nghĩ mình phải bế quan ẩn tu, nâng cao thuật luyện đan, hắn đã cho ta rất nhiều cảm hứng!”
“Chúng ta thật sự già rồi!”, nữ trưởng lão tóc bạc cười nhẹ, bất giác nhìn về Linh Hải cách đó không xa.
Trong Linh Hải, Diệp Thành vẫn chưa mở mắt.
Lúc này hắn đã ở trong một thế giới sương trắng mờ mịt, Đan Tổ Long Hồn đang bay lượn bên trong, thế giới này rất lớn, Đan Tổ Long Hồn khổng lồ như thế cũng trở nên vô cùng nhỏ bé.
“Đây là đâu?”, Diệp Thành nhìn Đan Tổ Long Hồn nhưng không nhận được câu trả lời.
“Là Thần Hải của ngươi”, mặc dù Đan Tổ Long Hồn không trả lời, nhưng giọng nói của Thái Hư Cổ Long lại vang lên trong thế giới này.
“Có Thần Hải thì sẽ có thần thức”, Thái Hư Cổ Long lại giải thích: “Còn thần thức thì rất dễ hiểu, nó là thể tiến hoá của cảm tri lực (khả năng nhận biết và cảm nhận), phạm vi tìm kiếm và phát hiện của nó rộng hơn cảm tri lực, cũng chỉ người khai mở được Thần Hải mới có tư cách ngưng tụ thần thức”.
