“Không… Không thành vấn đề… Tôi đi gói lại…”
Cô bán hàng khẩn trương nói.
Thầm nghĩ trong lòng: nam nhân này hình như là một người có tiền, mà cô gái bên cạnh này là sinh viên nghèo, chắc là tình nhân của người này? Nhưng mà hình như vung tay hơi quá rồi? Mua toàn bộ thì bao nhiêu tiền, mỗi bộ y phục này tương đương với một tháng lương của mình rồi!
“Lưu Lỗi, anh muốn mua toàn bộ ư?”
Hứa Tuyết Quân có chút không hiểu, còn tưởng mình nghe lầm.
“Mỗi bộ cô mặc đều rất đẹp, đương nhiên tôi phải mua lại!”
Tôi nói.
“A? Không cần không cần, ai, cô bán hàng, không cần túi, chúng tôi không mua…”
Hứa Tuyết Quân mới nói được một nửa, đã bị tôi kéo trở lại.
“Đã bảo là đi mua quần áo cho cô rồi mà, nếu cô không mua, tôi đành phải dẫn cô sang cửa hàng khác sang trọng hơn, ở Vương Phủ tỉnh này đã là loại thấp nhất rồi!”
Không có cách nào khác, tôi đành phải nói:
“Nếu như cô không hài lòng, vậy chúng ta đi cửa hàng khác, ở đó một bộ quần áo hàng vạn đồng.”
“A? !”
Hứa Tuyết Quân chưa từng tới Vương Phủ Tỉnh, đương nhiên không biết là tôi gạt nàng, nên vội vàng im lặng.
Một lát sau, cô bán hàng đi tới, thế nhưng trong tay chỉ có 6 cái túi.
“Sao vậy? Không đúng sao?”
Tôi chỉ vào mấy cái túi hỏi.
“Chuyện này… Chuyện này… Thật xấu hổ, vị tiểu thư này trước kia thử nhiều quá, tôi không nhớ hết được…”
Mặt của cô gái bán hàng này nóng lên, lúc Hứa Tuyết Quân thử, nàng chỉ mau chóng muốn hai người này đi, đương nhiên là không chú ý.
Vốn tôi không muốn tính toán với nàng, nhưng nghe như vậy thì lửa giận bùng lên, nhìn nàng lạnh lùng nói:
“Các cô bình thường đều phục vụ như vậy sao? Có mấy bộ y phục mà cũng không thể nhớ được, gọi ông chủ của các cô ra đây!”
“Tôi… Tôi nghĩ đến hai người tới không phải là để mua hàng…”
Cô bán hàng ấp úng nói.
“Cô nghĩ vậy? Cô nếu như cho mình là người giàu nhất thế giới, nên không cần công việc nữa có phải không?”
Tôi nghe xong càng thêm tức giận, làm sai mà không nhận lỗi, lại còn cố ý lấy lý do!
Lúc này, một trung niên chừng hơn 30 tuổi chạy tới, thấy tôi đang quát cô bán hàng, vội vàng cười hỏi han nói:
“Xin chào tiên sinh, tôi là Vương Khải Tân, xin hỏi ngài có gì không hài lòng về cửa hàng hay sao?”
“Nói nhảm, phục vụ trong cửa hàng ông có vấn đề, cho rằng chúng tôi không đủ tiền mua hàng, nên không chú ý.”
Tôi thấy người này cũng coi như có lễ mạo, nên nói.
“Tiểu Thôi, có chuyện gì vậy?”
Vương Khải Tân nhìn cô bán hàng hỏi.
Tiểu Thôi lúc này mới ấp úng nói lại chuyện vừa rồi một lần. Vương Khải Tân nghe xong, vội vàng nhìn tôi và Hứa Tuyết Quân nói:
“Thật xin lỗi, tôi sẽ dựa theo quy định của công ty xử phạt nàng, đồng thời còn tặng ngài thẻ khách quý, có thể chiết khấu 9% của bất cứ mặt hàng gì trong cửa hàng. Ngài xem như vậy đã được chưa? Về phần mấy bộ quần áo không nhớ, hay là chúng ta cho vị tiểu thư này thử lại một chút?”
“Quên đi, chỉ nhắc nhở về thái độ phục vụ một chút thôi.”
Tôi khoát tay áo nói:
“Mấy bộ y phục đó tôi đều nhớ kỹ, tôi chỉ cho ông là được.”
Home » Story » trọng sinh truy mỹ ký » Chương 441: Mua hết