Lý Hoàng gật đầu như bổ củi: “Chủ ý này rất hay. Nhất định tiểu nhân sẽ gắng hết sức mình để không phụ lòng cất nhắc của Quốc công”.
Sau khi Đỗ Văn Hạo nói mấy câu động viên khuyến khích Lý Hoành, hắn mới rời khỏi viện cung nỏ đi tới Đông xưởng.
Đông xưởng phụ trách chế tạo trang bị cùng vũ khí cá nhân cho các binh sĩ. Đỗ Văn Hạo triệu tập các lão binh tượng đã nhiều năm tham gia chế tạo vuc khí và trang bị ở Đông xưởng tới họp.
Vì Đỗ Văn Hạo muốn đội quân đặc chủng cùng đội đặc vụ có thể phát huy hết khả năng cùng hiệu quả to lớn của nó, hắn đã nghĩ ra cách bắt chước quân phục của đánh trận của bộ đội đặc chủng và công an đặc nhiệm cho đội quân đặc chủng và đội đặc vụ của Đại Tống, kể cả mũ sắt vào áo giáp phòng chống đâm trước ngực và sau lưng cùng với ủng quân sự, thiết kế ba lô to để có thể mang theo cung nỏ, đoản kiếm cùng vũ khí, túi ngủ, lương khô và nước uống vân vân. Đương nhiên quân đặc chủng thời kỳ vũ khí lạnh không thể sử dụng trang phục giống như bộ đội đặc chủng thời kỳ hiện đại, nhất định phải căn cứ vào đặc điểm trang bị cùng vũ khí của thời đại để tiến hành điều chỉnh.
Sau khi Đỗ Văn Hạo nói ra yêu cầu, hắn đã đưa ra bản vẽ phác thảo, giao cho các binh tượng tiến hành chế tạo thử.
Sau khi hoàn thành các công việc, Đỗ Văn Hạo mới rời khỏi sở quân khí, vào Hoàng cung gặp Thái Hoàng Thái Hậu Cao Thao Thao.
Khi Đỗ Văn Hạo vào cung Phúc Ninh, Tiêu công công thấy hắn đi vào vội vàng đi tới đón, ông ta chắp tay thi lễ, chúc mừng tân hôn. Đỗ Văn Hạo cười hỏi: “Thái Hoàng Thái Hậu có ở trong không?”
“Có!” Tiêu công công gật đầu nói: “Thế nhưng tâm tình Thái Hoàng Thái Hậu không tốt, người nói không muốn gặp ai cả”.
Đỗ Văn Hạo cười ha hả nói: “Ta cũng không gặp sao?”
“Ngài đương nhiên là một ngoại lệ. Thái Hoàng Thái Hậu có thể không gặp bất kỳ ai khác nhưng không thể không gặp ngài. Mời vào. Thái Hoàng Thái Hậu đa ở trong vườn hoa”.
Đỗ Văn Hạo bước vào tẩm cung, hắn thành thạo đi tới tẩm cung.
Từ xa Đỗ Văn Hạo nhìn thấy Cao Thao Thao đang ngồi trên bậc thềm bằng đá trước hồ nước, thất thần nhìn mặt nước. Mấy cung nữ, nội thị đứng khoanh tay ở xa.
Đỗ Văn Hạo đi tới sau người Cao Thao Thao, hắn khom người nói: “Vi thần ra mắt Thái Hoàng Thái Hậu”.
Cao Thao Thao kinh ngạc, nàng lập tức vui mừng quay người nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi tới rồi”.
Cao Thao Thao quay người vẫy tay với mấy thị nữ, nội thị đang đứng ở xa. Mấy người đó lập tức biết điều thi lễ, quay người rời khỏi vườn hoa, đóng cửa vườn lại.
Cao Thao Thao vỗ vỗ xuống bậc thềm đá bên cạnh mình nói: “Đến ngồi bên cạnh ta”.
Đỗ Văn Hạo ngồi xuống bên cạnh Cao Thao Thao, ôm nàng. Hai người hôn nhau một lúc lâu mới tách khỏi nhau.
Cao Thao Thao rúc đầu vào trong lòng Đỗ Văn Hạo, không nói câu nào.
Đỗ Văn Hạo nói: “Nghe nói tâm trạng nàng không tốt. Có chuyện gì vậy?”
“Ngự sử trung thừa Lý Thường, Ngự sử Thịnh Đào Tiến can gián. Hai người đó nói chúng ta biểu dương võ tướng tác chiến với Tây Hạ là không đúng, là làm võ tướng kiêu ngạo, làm trái tổ huấn”.
Đỗ Văn Hạo căm giận nói: “Cái đám Ngự sử đài đó chỉ chuyên ăn no, cả ngày không có chuyện gì làm, suốt ngày chỉ tìm xem có chuyện gì không vừa mắt, không thoải mái. Hình như trên cả thế giới này chỉ có mấy người đó là người tốt. Đừng để ý tới mấy người đó”.
Cao Thao Thao cười gượng nói: “Nếu chỉ có đám Ngự sử đài đó thì không nói làm gì. Ngay cả Tư Mã Quang cũng cầm đầu đám cựu thần vào hùa, cũng kích động nói chúng ta trọng dụng võ tướng là không đúng. Mấy người đó còn nói cả việc giải trừ quân bị Sương quân. Chúng ta còn bỏ ra nhiều tiền như vậy mua đứt tuổi quân của Sương quân, còn gánh chịu sắp xếp cuộc sống cho binh lính. Các đời tiên đế chưa bao giờ làm như vậy. Trước giờ chưa có tiền lệ, rất không thoả đáng. Bọn họ còn yêu cầu ta lập tức thu hồi thánh mệnh đã ban”.
Đỗ Văn Hạo tức giận nói: “Yêu cầu nàng thu hồi thánh mệnh sao? Dựa vào cái gì mà nói vậy? Bọn họ cũng không coi nàng ra gì. Quả thực rất càn rỡ”.
Cao Thao Thao buồn rầu cúi đầu nói: “Ta vốn không biết chính trị và quân sự. Sau khi buông rèm nhiếp chính đã xảy ra nhiều chuyện. Hơn nữa còn làm trái với tổ huấn nên đương nhiên bọn họ mất hứng”.
“Đây không phải là vấn đề liên quan tới mất hứng mà là liên quan tới tương lai của đất nước” Đỗ Văn Hạo xoay người Cao Thao Thao lại nói: “Lúc này nàng nhất định phải có thái độ kiên quyết. Lúc trước hai chúng ta đã nói với nhau khi cải cách nhất định sẽ có lực cản. Điều này chúng ta cũng dự tính trước. Chúng ta tuyệt đối không thể nhượng bộ. Một khi cải cách quân đội đã gian nan như vậy thì những cải cách liên quan tới kinh tế xã hội sẽ như thế nào? Khi gặp phải lực cản thì sao? Thao Thao. Bây giờ chính là thời điểm mấu chốt. Nếu nàng mềm lòng, tất cả công sức, tiền bạc của chúng ta đổ xuống sông xuống biển”.
Cao Thao Thao ngẩng đầu nhìn Đỗ Văn Hạo, gượng cười nói: “Được. Dù ta rất đau lòng nhưng ta sẽ không nhượng bộ. Đây là chủ ý của ngươi, ta tin tưởng nhất định không sai”.
Đỗ Văn Hạo vui vẻ nói: “Vậy tốt quá. Thế này đi. Chỉ cần nàng có thái độ kiên quyết còn tất cả mọi việc cứ giao cho ta. Hãy cho ta biết người nào phản đối mạnh mẽ nhất?””Ngự sử trung thừa Lý Thường. Ngươi muốn làm gì?”
“Ta sẽ gây khó dễ cho lão” Đỗ Văn Hạo cười nhạt nói: “Đám Ngự sử đài này ngày trước ta còn ở phủ Thành Đô vì chuyện của Bạch Y Xã và chuyện tự điều binh quyền, chúng đã muốn ghép ta vào tội chết. Thù này ta vẫn còn chưa báo. Bây giờ chúng lại còn khoa tay múa chân trước mặt nàng. Nếu như chỉ cì chuyện này mà không tiếp tục nữa. Uy tín nàng xây dựng lại mất hết mà một khi không có uy tín thì rất nguy hiểm. Chúng ta muốn chuyện này thông suốt thì nhất định phải tạo dựng được uy tín”.
“”Vậy bây giờ cần phải làm gì? Ngươi nói muốn gây khó dễ cho bọn họ là có ý định gì?”
“Làm khó dễ chính là nắm tóc. Sở tình báo nội vụ của chúng ta mới thành lập, vẫn chưa khai trương. Chúng ta mượn lão làm đối tượng mở hàng lấy may”.
Cao Thao Thao nói: “Ngự sử trung thừa Lý Thường là lão thần tam triều, là một người rất chính trực. Muốn nắm được nhược điểm của ông ta chỉ e là không dễ dàng”.