Thiêu Hồ Tử cười rạng rỡ: “Vậy thì cám ơn đại ca Hùng trước!”
Hùng Hạt Tử hỏi: “Người cần xử lý đâu?”
“Ở kia!”
Thiêu Hồ Tử chỉ tay về phía Giang Nghĩa, Hùng Hạt Tử và đám đàn em đứng sau cùng nhau nhìn về phía đó.
“Đại ca Hùng, tên nhóc đó cũng có chút bản lĩnh, khá mạnh đấy, anh phải cẩn thận.”
“Hơn nữa cậu ta còn có nhà họ Hoàng với Hồng Vụ Chiến Tuyến chống lưng, người bên họ cũng không ít đâu.”
Hùng Hạt Tử hừ lạnh một tiếng.
Nhà họ Hoàng?
Hồng Vụ Chiến Tuyến?
Trong mắt Hùng Hạt Tử, tất cả những người đó chỉ là rác rưởi vô dụng, giải quyết dễ như trở bàn tay.
Nếu người nhà họ Hoàng với Hồng Vụ Chiến Tuyến dám ra mặt giúp tên nhóc đó thì Hùng Hạt Tử ông cũng sẽ xử lý bọn họ luôn.
“Các anh em, đi theo ta.”
Hùng Hạt Tử kiêu ngạo bước về phía Giang Nghĩa, đám người của ông ta ai nấy đều khí thế bừng bừng.
Bước tới vài bước, khoảng cách càng ngày càng gần.
Càng đến gần, ông ta càng cảm thấy không ổn.
Hùng Hạt Tử mơ hồ cảm thấy người đàn ông ngồi cách đó không xa rất quen mắt? Dường như là đã gặp ở đâu rồi?
Bởi vì Hùng Hạt Tử bị cận rất nặng nên khi ở xa sẽ không nhìn thấy rõ.
Vậy nên ông ta vô cùng tò mò, ngay lập tức bước nhanh đến gần Giang Nghĩa để nhìn.
Cuối cùng khi khoảng cách còn chưa đến mười mét, Hùng Hạt Tử đã có thể nhìn rõ được diện mạo của đối phương, nhưng ông ta lại kinh ngạc trợn tròn mắt.
Người đàn ông trước mặt chính là kẻ đã khiến ông ta mất hết thể diện ngày hôm qua!
“Là… cậu ta?!”
Hùng Hạt Tử đứng im không dám tiến lên một bước.
Ông ta còn nhớ rất rõ sức mạnh đáng sợ của người đàn ông trước mắt này, đây không phải là người, mà là thần, là thiên thần!
“Này, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Giang Nghĩa chủ động nói: “Hùng Hạt Tử, từ sau khi chúng ta chào tạm biệt, ông vẫn khoẻ chứ nhỉ?”
Giang Nghĩa đột nhiên lên tiếng khiến Hùng Hạt Tử giật mình.
Không biết là do bản năng hay sao, Hùng Hạt Tử sợ đến mức thở hổn hển, ngay sau đó, một tiếng “ầm” vang lên, ông ta quỳ xuống dưới chân Giang Nghĩa trước mặt hàng trăm người!
Lại một người nữa quỳ xuống!