Hoa Hạ, thành Thiên Khải.
Trên quảng trường thành Thiên Khải ngày hôm nay có thể nói là người đông nghìn nghịt, không chỉ người dân lân cận, mà còn có vô số học giả, thậm chí là các quan chức cao và quý tộc đều đã tề tựu tại đây.
Suy cho cùng đây cũng là lần đầu tiên trong lịch sử diễn ra một cuộc thảo luận công khai về quyết định của hoàng đế có hợp lý hay không, làm sao có thể khiến người ta không hứng thú dào dạt đây?
Cuộc thảo luận này không phải là một đại hội biện luận chính thức, do đó cũng không có cái gọi là song phương đối lập mà chỉ là một cuộc thảo luận dưới hình thức lớp học.
Hàng trăm người có uy vọng từ khắp nơi trên đất nước đã ngồi trước quảng trường từ sớm, tại khoảnh khắc mặt trời dâng cao, một ông lão chậm rãi bước ra ngoài.
Người tới chính là Phương Thư Thần, phải biết rằng tại thời đại này, với tuổi tác của Phương Thư Thần đã được coi là người thọ lâu, mọi người trong quảng trường thấy ông liền nhao nhao đứng dậy thi lễ.
Dù đã gần 80 tuổi nhưng Phương Thư Thần vẫn duy trì được sức khỏe cùng tinh thần, thể trạng khỏe mạnh, Đa Đoạt, người đích thân tới phụ trách công tác an toàn sau khi nhìn thấy Phương Thư Thần trực tiếp quỳ mọp xuống đất…
“Học sinh Đa Đoạt xin ra mắt thầy”.
…
Xung quanh bàn tán xôn xao.
“Ai da, đó là đô đốc đội quân trăm vạn Hoa Hạ chúng ta, gặp Phương Thư Thần cũng phải quỳ xuống, Phương Thư Thần này được đấy…”
“Ngươi biết quái gì, đừng thấy Phương Thư Thần tuổi tác cao, kì thực là bạn vong niên với hoàng thượng, từ lúc hoàng thượng còn là hoàng tử, hai người đã vô cùng thân thiết, có ông ta ở đây, ai dám nghị luận về chính sách của hoàng thượng nữa”.
Phương Thư Thần tán thưởng nhìn Đa Đoạt, học trò nay đã thành nhân vật cốt lõi của Trung Nguyên, nắm trong tay trăm vạn nhân mã, nhưng vẫn giữ nguyên tinh thần học hỏi.
(Chỉ là không biết, đêm đó Đa Đoạt cùng với nữ vương An Na, liệu có phải Phương Thư Thần dạy không…)