………………………………………………………………………………………..
Nhìn trước mắt nam tử trẻ tuổi này có vẻ chất phác, Hoắc Đô thở ra một hơi, hắn tuy rằng trên danh nghĩa là một vương tử của Mông Cổ, nhưng chẳng qua là Thiết Mộc Chân ban cho một cái hư danh, chứ tất cả các vương tử của Mông Cổ g, người nào dưới trướng nhiều thì mấy chục ngàn quân, ít thì cũng mấy nghìn võ sĩ, chỉ có mình hắn là một vương tử không quân.
Thiết Mộc Chân chưa cấp cho hắn quân lính, đồng dạng cũng không có người nào nguyện ý đầu nhập vào hắn, bởi vì tất cả mọi người đều rõ ràng, gia gia của hắn là Trát Mộc Hợp, trên danh nghĩa là nghĩa huynh của Thiết Mộc Chân, nhưng sau này trở mặt thành thù, bị Thiết Mộc Chân gϊếŧ chết …
Thân là hậu nhân của Trát Mộc Hợp, Hoắc Đô có thể giữ được tánh mạng thì cũng nên cám ơn trời đất, nhưng hắn lại không cam lòng, huyết mạch Trát Mộc Hợp tại trong cơ thể lão dâng trào, nên muốn tranh đoạt lại toàn bộ, trở thành chủ nhân trên thảo nguyên Mông Cổ.
Cho nên mặc dù mọi người đều đối với hắn mặt lạnh, hắn vẫn liều mạng dùng tất cả thủ đoạn để leo lên, đầu tiên là nỗ lực trở thành đồ đệ của Quốc Sư Mông Cổ là Kim Luân Pháp Vương, Quốc Sư danh tiếng hiển hách, có thể giúp đỡ tiện thể đề cao địa vị của hắn, nhưng vẫn không thỏa mãn được dã tâm của Hoắc Đô.
Hắn cần mình có thuộc hạ, có thế lực, có quân đội của riêng mình.
Cho nên lúc Mông Cổ muốn phái người đến Trung Nguyên nằm vùng, mọi người ai cũng từ chối, chỉ có Hoắc Đô tự tiến cử cam tâm tình nguyện rời xa quê nhà, đi tới Trung Nguyên, sau cùng đã thành công lẫn vào bên trong Cái Bang.
Hà Sư Ngã vốn đã bị gϊếŧ chết, sau đó hắn mạo danh thế thân, thời gian trôi qua, bởi vì võ công cao cường cộng thêm làm việc đắc lực, dần dần được các nhân vật thủ lĩnh Cái Bang Giang Nam thưởng thức, nên thuận lợi lên làm trưởng lão Cái Bang, được đề cử trở thành dại diện cho phái Cái Bang đến tham dự đại hội Kim Xà.
Có được cơ hội lần này, Hoắc Đô mừng rỡ như điên, nếu đạt được thế lực của Kim Xà doanh, thì mộng tưởng lâu nay sẽ trở thành sự thật, cho nên ngay cả lời của Triệu Mẫn dặn dò hắn không cần phải lộ ra hết võ công, cứ cố tình thua trận là được rồi, hắn cũng không để ở trong lòng.
Bất quá vừa mới nhìn thấy trước mấy cuộc giao đấu võ công qua đi, Hoắc Đô bình tĩnh lại, hắn biết mình võ công tuy rằng cũng thuộc hàng cao thủ, nhưng so với mấy người kia thì con cách xa không bằng, cho nên chuyện đoạt làm Kim Xà Vương là vô vọng, cho nên giờ thì không cần phải bại lộ võ công, lại còn vi phạm ý tứ của Triệu Mẫn.
Nghĩ đến quận chúa kiều diễm kia lại có thủ đoạn độc ác, bỗng nhiên hắn rùng mình, hắn đối với Thiết Mộc Chân cừu hận, cùng với tất cả dã tâm của mình, thì Triệu Mẫn đều nhất thanh nhị sở, thế nhưng nàng lại giúp cho hắn phát huy, hoàn toàn không có ý ngăn cản…
Những năm gần đây, Hoắc Đô rất là e ngại vị quận chúa này, một mặt lại vô cùng quý mến nàng, ở trong lòng hắn, vị quận chúa của Nhữ Dương Vương phủ là một nữ nhân xinh đẹp, tài trí, mưu lược, tâm cơ gì cũng đều hoàn mỹ không vết sứt mẻ,
Chỉ đến khi Triệu Mẫn vì chuyện riêng tư mà bỏ tất cả để theo Trương Vô Kỵ, Hoắc Đô mới nhớ tới nàng cũng là nữ nhân, có những đêm khuya vắng người hắn miên man suy nghĩ, nếu là có thể đạt được phương tâm của Triệu Mẫn quận chúa, trở thành quận mã của Nhữ Dương Vương phủ, thì việc khôi phục lại vinh quang ngày trước của gia gia mình thì cũng không phải là chuyện khó..
…………………………………………………………………………………………
-Này, hai người cứ trừng mắt nhìn nhau, rốt cuộc đánh hay không vậy a?
-Hừ…nếu không đánh thì lăn xuống đi…
……………………………………………………………………………………..
Dưới đài vang lên tiếng thúc giục của nhân sĩ võ lâm, cho dù là Hà Sư Ngã hay là Thạch Phá Thiên, trong chốn giang hồ bọn họ cũng còn là hạng người vô danh, quần hùng đương nhiên không khách sáo, ồn ào la lên.
Hoắc Đô sắc mặt đỏ lên, bản thân tâm niệm hỗn loạn nên mất thần, may là tên nam tử ngốc kia không có nhân cơ hội công đến, lần này tuy rằng không thể dùng võ công làm bại lộ thân phận, nhưng cũng không thể dễ dàng bị đánh bại, thì sau này cũng khó có thể lăn lộn tại trong Cái Bang.
Cũng may tên nam tử ngốc xuất hiện thật vừa đúng lúc trong vòng đấu này, chứ nếu tỷ thí chống lại những người khác, thì hắn không có phần nào nắm chặt.
-Tiểu tử, nhìn ngươi tuổi còn trẻ, ta nhường cho ngươi ra chiêu trước đấy.
Hôm nay mang tiếng là đệ tử Cái Bang, dù sao cũng phải chửng tỏ mặt mũi, Hoắc Đô nhìn Thạch Phá Thiên nói.
Thạch Phá Thiên mặt lộ vẻ khó xử:
-Nếu….tại hạ xuất thủ không biết nặng nhẹ, sợ làm…cho các Hà trưởng lão…bị thương đấy..
Nghe rõ lời của Thạch Phá Thiên, dưới đài mọi người ồn ào cười to, Quách Phù cũng cười khanh khách nói:
-Tiểu tử này so với phụ thân của con còn đần hơn.
Hoàng Dung nghe được mặt xạm lại, nhi nữ của mình ăn nói như thế nào mà kỳ cục vậy..